You Are My Everything

Chương 11

Chương 11: Tớ tin cậu không làm việc đó!!!
-Mẹ ơi.Con là Anh Anh đây.Cho con đi theo mẹ với.Đừng bỏ con một mình.Con cô đơn lắm.MẸ ƠI!!!- Cao Diệp Anh bật dậy.Lại là giấc mơ ấy. Có lẽ suốt đời này cô sẽ không bao giờ quên được cái ác mộng kinh hoàng đó- không thể nào quên được. Chợt cô cảm giác bàn tay mình như có ai nắm. Nhìn qua cô thấy một chàng trai nắm tay cô. Anh đang ngủ. Có lẽ anh rất mệt mỏi. Cao Diệp Anh hơi bất ngờ nhưng rồi cô cũng mỉm cười. Cô cúi xuống định gọi anh dậy nhưng lại bị khuôn mặt của anh làm cho mê muội “ Hóa ra anh ta cũng đẹp trai phết” Cô nghĩ. Bỗng anh thức giấc. Mặt hai người rất gần nhau chỉ còn cách khoảng 1cm. Cô vội ngồi ra xa anh. Anh cười cười nói:

-Em dậy rồi à

-Ừ..m- Cô ấp úng,đỏ mặt

-Vậy thôi anh xuống dưới nhà đây- Vương Tuấn Khải nói

-Ư..m c..ả.m cảm ơn anh- Cô nói khiến anh rất vui

-Không em không cần phải cảm ơn anh.Anh không làm gì đúng cả.Đáng lẽ anh nên xin lỗi em mới phải.Anh xin lỗi- Vương Tuấn Khải nói xong liền đi xuống

Bất giác Cao Diệp Anh bật cười. “ Anh ta cũng đáng yêu đấy chứ”

Cô nhanh chóng làm VSCN. Vừa bước xuống nhà, như có một cơn gió chạy qua ôm lấy cô.

-A~ Anh Anh của tớ dậy rồi hả? Cậu ngủ có ngon không? Cậu có mệt không? Anh Khải có bắt nạt gì cậu không? Cậu có sao không?- Dương Ánh Linh hỏi một tràng

- Haizzzz cậu hỏi nhiều vậy có là thánh mới trả lời được.- Nguyên Nguyên nói

-Kệ tớ.Tớ hỏi Anh Anh chứ có hỏi cậu đâu mà nhiều chuyện- Dương Ánh Linh chu mỏ nói.Trông cô rất đáng yêu

Cao Diệp Anh chỉ cười. Lục Vân Nghi lúc bấy giờ mới lên tiếng:

-Có mau ăn sáng không thì bảo? Trễ giờ học bây giờ

-Tuân lệnh- Cả đám giơ tay kiểu quân đội nói

Suốt giờ ăn chỉ có Dương Ánh Linh huyên thuyên đủ thứ.Còn Vương Nguyên cứ mãi true chọc cô. Lục Vân Nghi ngồi ăn lâu lâu lại nhìn sang Cao Diệp Anh, lo lắng nhìn cô

-Không sao đâu tớ ổn mà-Cao Diệp Anh nói đủ để cho ba người nghe thấy là Lục Vân Nghi, Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ. Còn hai đứa kia thì đang tranh đồ ăn với nhau nên không nghe thấy

-Ừm- Lục Vân Nghi nói

Suốt buổi ăn đó, Vương Tuấn Khải cứ nhìn Cao Diệp Anh khiến cô không được tự nhiên. Còn Dịch Dương Thiên Tỉ lại nhìn Lục Vân Nghi lo lắng. Từ ngày hôm qua tới giờ, nếu anh không bảo cô đi ngủ sớm,có lẽ cô sẽ thức luôn cả đêm.

-Nhìn gì mà nhìn mãi thế? Ăn mau đi- Lục Vân Nghi nói, mặt không nhìn Thiên Tỉ

-À ừm

-Cái gì Thiên Thiên nhìn Tiểu Nghi á? – Dương Ánh Linh sau khi giành đồ ăn xong liền quay sang hỏi

-Có chuyện gì mờ ám đây- Vương Nguyên cười gian

-Hứ lo ăn đi nhiều chuyện quá- Thiên Tỉ nói

-Á à lảng tránh kìa- Cả bốn người đồng thanh trừ Thiên và Nghi ra

-Ăn đi trễ học rồi- Vân Nghi nói mặt cô đỏ không kém gì Thiên

Tới trường không hiểu vì sao mà hôm nay cả trường đều nhìn bọn họ. Cả ba cô đều nghĩ là do có TFBOYS đi cùng nên bọn họ cũng không quan tâm mấy. Nhưng khi đã tách ra rồi thì họ vẫn nhìn các cô. Bỗng Cao Diệp Anh và Lục Vân Nghi nghe tiếng bàn tán:

-Hai nhỏ đó là bạn của con Dương Ánh Linh đó- Học sinh A nói

-Hứ chắc là cũng giống nó thôi. Đều dơ bẩn như nó- Học sinh B vẻ khinh thường nói

-Mấy người ăn nói cho đàng hoàng một chút nha- Lục Vân Nghi lên tiếng

-Hứ. Tưởng được đi chung với TFBOYS là làm phách hả? Còn con nhỏ Dương Ánh Linh đó nữa, thật sự là làm mất mặt của Khải ca quá- Học sinh B nói

-Ai cho phép các cô dám nói bạn của tôi như vậy?- Cao Diệp Anh lạnh lùng

-Hứ vậy thì mấy người tự xem đi- Học sinh A giơ điện thoại ra trước mặt Cao Diệp Anh và Lục Vân Nghi

Trước mặt hai cô là hình ảnh Dương Ánh Linh gạ gẫm một người con trai. Cô mặc đồ phải nói là hở rất mạnh bạo.

-Đây không phải là Ánh Linh.Cậu ấy sẽ không bao giờ làm vậy- Lục Vân Nghi lộ vẻ ngạc nhiên

-Chứng cứ rành rành ở đây mà còn cãi.Chắc chắn là hai cô cũng sẽ làm giống như nó thôi- Học sinh B khinh bỉ nói

-Câm miệng lại ngay cho tôi.- Cao Diệp Anh nói

-Hả cái gì cô bảo ai câm?

-Tôi nói cô câm miệng lại cho tôi. Bộ nghe không hiểu hay sao?

-Cô…cô…

-Chúng ta đi thôi.Đi tìm Tiểu Linh, cậu ấy cần có chúng ta- Cao Diệp Anh nói

Hết rắc rối này lại đến rắc rối khác. Tại sao các cô đi tới đâu đều gặp rắc rối hết vậy? Có lẽ đúng như cô ta nói, hai cô chỉ mang lại xui xẻo cho người khác mà thôi.

Quả đúng như hai cô dự đoán. Dương Ánh Linh không có ở trong lớp. Lớp 11A1 bây giờ có mặt tất cả học sinh, chỉ trừ Tiểu Linh và TFBOYS ra

-Tiểu Linh đâu?- Cao Diệp Anh hỏi

Không tiếng đáp lại. Cô hỏi lại lần nữa:

-Tiểu Linh đang ở đâu

Cả lớp 11A1 nhìn cô khinh bỉ. Âu Dương Na Na ngồi đó, lộ vẻ cười gian:

-Hai người tìm cô ta làm gì? Cô ta cũng thật là….Haizzzzz làm mất uy tín trường quá

Âu Dương Na Na nói xong, Cao Diệp Anh đã chạy lại: “ CHÁT”. Năm ngón tay hiện rõ lên má bên phải của Âu Dương Na Na. Cô gằn từng chữ:

-Tôi-cấm-cô-xúc-phạm-bạn-của-tôi.

-Tôi hỏi mấy người lại lần nữa: Tiểu Linh đang ở đâu.Mấy người không trả lời tôi thì đừng có trách tại sao tụi tôi lại độc ác với mấy người.

-Cô là gì mà bọn tôi phải sợ chứ?- Một học sinh lên tiếng

-Cậu là Tạ Khâm đúng không? Là con của một xưởng cao su. Có muốn gia đình cậu phải phá sản không?- Lục Vân Nghi nói.Gì chứ chuyện này cô chỉ cần một cú điện thoại là gia đình Tạ Khâm có thể phá sản bất cứ lúc nào

-Cô cô ấy đã chạy ra ngoài sân trường rồi- Một cô gái lên tiếng

Cao Diệp Anh và Lục Vân Nghi nhìn cô gái ấy nói: “ Cảm ơn”. Nói xong cả hai cô chạy nhanh ra ngoài. Còn cô gái ấy nói xong liền bị Âu Dương Na Na hăm dọa:

-Lưu Bảo Di có phải cậu chán sống rồi không?

-Xin…xin lỗi cậu

“CHÁT”. Cái tát hằn trên má của cô bạn Lưu Bảo Di. Âu Dương Na Na nói:

-Mấy người nghe cho rõ đây:từ bây giờ trở đi, không có sự đồng ý của tôi các người không được giúp đỡ hai con nhỏ đó.Nghe rõ chưa?

Cả lớp im lặng không nói gì. Còn hai cô sau khi được trợ giúp đã tìm thấy Dương Ánh Linh.Cô đang ngồi khóc.Xung quanh cô là TFBOYS.

-Tiểu Linh?- Cao Diệp Anh hỏi

-Anh Anh?ANH ANH!!! Huhuhu- Dương Ánh Linh ôm chầm lấy Cao Diệp Anh mà khóc

-Ngoan nào nín đi.Đừng khóc nữa.- Cao Diệp Anh nói- Có chuyện gì cậu phải nói cho bọn tớ nghe. Ngoan đừng khóc nữa

-Cái đó… không phải tớ làm.Hức hức…thật sự không phải tớ làm

-Ngoan nào tớ tin cậu không có làm việc đó. Nín đi

Dương Ánh Linh đã đỡ khóc hơn nhưng cô vẫn sụt sùi

-Có người nào đó đã cố tình hãm hại cậu ấy- Dịch Dương Thiên Tỉ lên tiếng

-Người nào đó ư?- Lục Vân Nghi hỏi lại

-Hức..hức không phải tớ làm- Dương Ánh Linh noi

-Ừ ừ bọn tớ biết không phải cậu làm- Vương Nguyên dỗ dành

-Anh nhất định sẽ tìm ra kẻ đó- Vương Tuấn Khải nhấn mạnh từng chữ. Nói gì chứ đυ.ng vào người thân của anh là chỉ muốn chết

- Nhất định kẻ đó phải trả giá cho việc hắn đã làm- Cao Diệp Anh ôm lấy Dương Ánh Linh nói với cô

-Cảm ơn cảm ơn mọi người

Hết