Thu Hoa Niên trả cho thương nhân bán bông một lượng tám tiền, lòng đau như cắt, bông thật sự rất đắt, vùng phụ cận huyện Chương không trồng bông, bông từ nơi khác đến bán càng đắt hơn.
Nói đi nói lại, vị trí địa lý của huyện Chương ở thời hiện đại thuộc Liêu Ninh, là khu vực phía Nam của vùng Đông Bắc, khí hậu không quá lạnh, lẽ ra có thể trồng bông mới đúng.
Thu Hoa Niên chợt nảy ra ý nghĩ, hỏi thương nhân, "Ngươi có bán hạt giống bông không?"
Thương nhân không hiểu ý cậu, mỗi năm đi buôn bán, hắn ta sẽ đến rất nhiều nơi, quả thực có mang theo một ít giống tốt, nhưng đều là dự định mang đến nơi nào đó ở phía Nam để bán, chưa từng nghe nói có người có thể trồng bông ở Đông Bắc.
Thương nhân vừa mới hoàn thành một đơn hàng lớn, ấn tượng với Thu Hoa Niên khá tốt, liền tốt bụng nhắc nhở, "Vị ca nhi này, trồng bông không đơn giản như vậy đâu, cho dù khí hậu có thể trồng được, thì những việc như ươm giống, phòng trừ sâu bệnh, thu hoạch quả bông cũng đủ khiến ngươi mệt mỏi rồi, ngươi đừng thấy bông bán giá cao, nếu không cẩn thận thì sẽ mất trắng đấy!"
Thu Hoa Niên cảm ơn lòng tốt của thương nhân, cười nói, "Lúc nhỏ ta từng nghe nương ta kể cách trồng bông, nhà ta vừa hay có ruộng, muốn thử xem sao, ngươi cứ nói là có hạt giống hay không đi."
Thương nhân thấy cậu có ngựa lẫn la, còn có thể mua liền một mạch mười mấy cân bông, đoán chừng gia cảnh hẳn là không tệ, cũng không khuyên nữa, xoay người lấy một túi lớn hạt giống cho Thu Hoa Niên xem.
"Đây là giống tốt ở quê ta, một trăm văn một cân."
Chỉ riêng một cân hạt giống đã tốn một mớ tiền bạc, so với hạt giống của các loại cây trồng khác, hạt giống bông quả thật là đắt đỏ.
Thu Hoa Niên lấy từ sâu trong túi một nhúm nhỏ hạt giống ra xem xét kỹ lưỡng, thấy hạt to tròn đầy, vỏ hạt màu nâu đen, quả thực không tồi. Bông vải là loại cây trồng mà cậu đã từng trồng theo phương pháp cổ xưa từ khâu chọn giống ở thời hiện đại, loạt video đã ra mắt sáu tập, về việc này Thu Hoa Niên có khá nhiều kinh nghiệm.
"Hạt giống này thu hoạch thế nào? Một mẫu ruộng cần dùng bao nhiêu?"
Thương nhân đáp, "Bên chỗ chúng ta, ruộng tốt nhất cùng với lão nông am hiểu nông sự nhất, gặp năm được mùa, một mẫu ruộng có thể thu được khoảng hai trăm cân bông, ruộng bình thường nếu không có gì bất ngờ, mỗi mẫu bình quân có thể thu được một trăm tám mươi cân bông."
"Một mẫu ruộng trồng khoảng ba nghìn cây bông, đại khái cần ba cân hạt giống."
Thu Hoa Niên nhẩm tính trong lòng, "Cân cho ta sáu cân hạt giống."
Vậy là lại mất thêm sáu tiền, thương nhân vui vẻ cân hạt giống, tiện thể nhắc nhở Thu Hoa Niên, "Cây bông ưa nước, chỉ có thể trồng ở ruộng nước, nếu trồng ở ruộng khô, đến thời kỳ ra hoa sẽ chết khô."
Còn nhiều kỹ thuật trồng trọt khác thuộc bí quyết gia truyền, thương nhân không dễ dàng nói ra.
Việc nhồi bông vào vỏ ruột cần một khoảng thời gian, tạm thời gửi xe bò và ngựa ở cửa hàng bán bông, Thu Hoa Niên và Đỗ Vân Sắt ra ngoài mua những thứ khác trước.
Đỗ Vân Sắt đi bên cạnh Thu Hoa Niên, nhận lấy túi hạt giống bông trong tay cậu.
Thu Hoa Niên cười hỏi chàng, "Huynh không có gì muốn hỏi ta sao?"
"Đệ nói trồng được, thì trồng được." Đỗ Vân Sắt đáp.
Cũng giống như lúc Đỗ Vân Sắt nói bản thân hắn năm sau có thể thi đỗ Thu Vi, Thu Hoa Niên không hỏi gì thêm, Đỗ Vân Sắt cũng có một sự tin tưởng tự nhiên đối với Thu Hoa Niên.
Thu Hoa Niên đi bên cạnh Đỗ Vân Sắt, từ tốn nói.
"Trồng bông rất tốn công sức, nhà mình ít người, ta nghĩ năm nay không trồng thứ gì khác nữa."
"Bốn mẫu ruộng khô của nhà mình, nhờ tộc trưởng đổi thành một mẫu ruộng nước, tổng cộng trồng ba mẫu bông."
"Một mẫu ruộng trồng hơn ba nghìn cây bông thì quá dày, với... với năng suất hiện tại, hai nghìn cây là vừa đủ, ba mẫu ruộng vừa đúng sáu cân hạt giống."
"Ta cảm thấy, theo cách của ta, một mẫu ruộng nhất định có thể thu hoạch được hơn hai trăm cân bông, nói không chừng còn nhiều hơn, đến mùa thu bán đi sẽ thu về được khoảng một trăm lượng bạc."
Mỗi khi Thu Hoa Niên nói một câu, Đỗ Vân Sắt liền gật đầu một cái, sau khi nói xong, Thu Hoa Niên vẫn còn chưa thỏa mãn, kéo Đỗ Vân Sắt muốn tìm một quán ăn để nếm thử đồ ăn ở huyện thành.
Hai người tìm được một quán mì, đang định gọi món với chưởng quầy thì Thu Hoa Niên bỗng nhiên bị người ta đυ.ng từ phía sau, cậu quay đầu lại nhìn, thấy người này có chút quen mắt.
So với Thu Hoa Niên vẫn chưa nhớ ra người này là ai, thì sắc mặt của đối phương khó coi hơn nhiều.
Nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh đội khăn nho sinh nhìn Thu Hoa Niên một cái, rồi chuyển ánh mắt sang Đỗ Vân Sắt đứng bên cạnh, giọng điệu méo mó nói, "Đỗ Vân Sắt, ngươi vậy mà đã trở lại."