Nghe Hồ Thu Yến nói vậy, những người khác nghĩ lại cũng thấy không đúng, "Lẽ ra chúng ta ở đây sao hiểu được chuyện bị bắt vào ngục, chuyện tiền đồ gì đó, mắt cũng không nhìn thấy được đến tận kinh thành."
"Chẳng lẽ là Hoa ca nhi tự nói?"
"Hoa ca nhi cần gì phải vạch áo cho người xem lưng? Y cũng không thân với Cố tỷ nhi."
"Vậy thì kỳ lạ thật đấy, Cố tỷ nhi từ đâu biết được những chuyện này, cô ta cũng không thân thiết gì với người trong thôn, cũng chưa từng gặp người ngoài."
Hồ Thu Yến nghe đến đây, trong đầu đột nhiên lóe lên một khả năng, "Vân Kính nhà Bảo Tuyền, dạo trước có phải về thôn mấy ngày không?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều im bặt. Nhà Đỗ Bảo Tuyền là một trong những nhà giàu có nhất thôn, Triệu thị không phải người dễ chung sống, nói xấu con trai mà bà ta đắc ý nhất sau lưng, nhất định sẽ bị bà ta ghi hận, rất nhiều người trong số họ lúc cày ruộng còn muốn thuê con la nhà bà ta dùng.
Hồ Thu Yến cũng không nói chuyện này nữa, nhưng âm thầm ghi nhớ, định bụng quay về sẽ nói riêng với Thu Hoa Niên.
...
Về đến nhà, Đỗ Vân Sắt đổ nước vào chum, Thu Hoa Niên thì bắt đầu nhóm lửa nấu cơm sáng.
Sau khi tỉnh dậy, Cửu Cửu và Xuân Sinh không còn câu nệ như lúc mới gặp hôm qua nữa, vây quanh Đỗ Vân Sắt hỏi chuyện bên ngoài, Đỗ Vân Sắt kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Bây giờ hai con gà mái trưởng thành mỗi ngày đều đẻ một quả trứng, hai con gà mái tơ mới mua thêm hơn một tháng nữa cũng có thể bắt đầu đẻ trứng, đến lúc đó mỗi người mỗi ngày đều có thể có một quả trứng gà.
Món ăn kèm Thu Hoa Niên cắt một đĩa dưa muối nhỏ, lấy một đĩa đậu phụ khô, bữa sáng nông thôn đơn giản nhưng mọi người đều ăn rất ngon miệng.
Ăn cơm xong, Đỗ Vân Sắt chủ động đi rửa bát, Thu Hoa Niên dọn dẹp trong kho một lúc, xách một cái giỏ ra đưa cho hắn.
"Bên trong là hương và đồ cúng, huynh đi thăm mộ cha mẹ trước đi, ta và hai đứa nhỏ chiều nay sẽ cùng đi."
Hôm nay là Thanh minh, mọi người đều bận rộn đi tảo mộ tế tổ, Thu Hoa Niên không định đến trấn trên bán kẹo.
Đỗ Vân Sắt nhìn Thu Hoa Niên, ánh mắt lóe sáng. Hoa ca nhi biết hắn có lời muốn nói riêng với cha mẹ nên mới chu đáo sắp xếp như vậy.
Hắn cúi đầu nhìn giỏ, bên trong ngoài đồ Ngô Thâm mua hôm qua, còn có giấy tiền, hương, kẹo mạch nha, đậu phụ khô,... được sắp xếp ngay ngắn.
"Mau đi đi, trưa về nhà ăn cơm." Thu Hoa Niên đẩy Đỗ Vân Sắt một cái.
Đỗ Vân Sắt men theo trí nhớ đến trước mộ cha, mộ mới của mẹ được dựng bên cạnh, hắn nhìn hai ngôi mộ dựa vào nhau, sống mũi cay cay, quỳ xuống bày đồ cúng.
Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn, không có lúc nào có thể hiểu được sự bất lực và hối hận trong câu này hơn lúc này.
Đỗ Vân Sắt lặng lẽ quỳ trước mộ, không biết từ lúc nào trên trời lại đổ mưa phùn, hắn dường như không hề hay biết, vẫn không nhúc nhích, tóc mai và vai dần ướt đẫm.
Không biết qua bao lâu, Đỗ Vân Sắt nghe thấy tiếng bước chân trên con đường nhỏ phía sau, hắn quay đầu lại, Thu Hoa Niên cầm một chiếc ô giấy dầu rách lọt vào mắt hắn.
Thu Hoa Niên tiến lên che ô cho Đỗ Vân Sắt, đưa tay kéo hắn, "Ta thấy trời mưa nên đến đưa ô cho huynh. Dậy về thôi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh, ta không mua nổi thuốc đâu."
Đỗ Vân Sắt thuận theo lực của cậu đứng dậy, mở miệng giọng khàn khàn, "Sẽ không dễ bị cảm lạnh như vậy đâu."
Hắn cúi người thu dọn giỏ đồ cúng, nhận lấy ô trong tay Thu Hoa Niên, điều chỉnh mặt ô lành lặn về phía Thu Hoa Niên, nghiêng cán ô che chắn cho Thu Hoa Niên thật kỹ.
Hoa ca nhi mới đúng là người có thân thể yếu ớt, ngàn vạn lần đừng vì đưa ô cho hắn mà bị cảm lạnh.
Thu Hoa Niên ngẩng đầu nhìn chiếc ô hoàn toàn nghiêng về phía mình, không nói gì, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.
Hai người cùng che một chiếc ô trong mưa trở về nhà, vì trời mưa nên bếp lò ngoài trời không dùng được, Thu Hoa Niên chỉ có thể hấp một ít mì căn cho mọi người ăn tạm.
Cửu Cửu và Xuân Sinh đang ở ngoài mái hiên hứng nước mưa chơi, Đỗ Vân Sắt đi đến bên hòm sách lấy ra một túi vải, chủ động đưa cho Thu Hoa Niên.
"Ta không dành dụm được bao nhiêu tiền ở kinh thành, đây là lộ phí bạn bè góp cho ta lúc rời kinh, tổng cộng hơn năm lạng, đều giao cho đệ sắp xếp."
Thu Hoa Niên nhận lấy nhưng không mở ra, "Huynh không sợ ta cầm bạc không đưa cho huynh dùng sao?"
"Đệ sắp xếp nhà cửa rất tốt, những thứ này nên đưa cho đệ." Đỗ Vân Sắt nói.
Thu Hoa Niên nhướng mày, sau đó cười, "Vậy ta nhận nhé, sau này kiếm được tiền đừng quên tiếp tục nộp lên."
Đỗ Vân Sắt thật sự gật đầu, Thu Hoa Niên cụp mắt cười, dứt khoát lấy giấy bút từ trong hòm sách của Đỗ Vân Sắt ra, mài mực, định liệt kê một danh sách.