Ngô Thâm do dự một chút, rồi cười nói: "Vậy ta xin làm phiền."
Trước khi đi, phụ thân đã dặn dò hắn đừng cắt đứt quan hệ với Đỗ Vân Sắt, Ngô Thâm tuy không hiểu, nhưng cũng không phản đối, hắn rất tò mò về gia đình có thể nuôi dạy ra nhân trung long phượng như Đỗ Vân Sắt.
Bảo Nhân lại đánh xe la dẫn đường, Thu Hoa Niên định ngồi xe la, nhưng bị Mạnh Phúc Nguyệt đẩy sang bên cạnh Đỗ Vân Sắt.
Hai người chạm mắt nhau rồi cùng quay đi, Đỗ Vân Sắt lên ngựa rồi đưa tay về phía Thu Hoa Niên, cánh tay thon dài dùng một chút lực, kéo tiểu ca nhi gầy yếu lên ngựa.
Thu Hoa Niên căng thẳng một thoáng rồi ngồi vững trong lòng chàng thanh niên trên lưng ngựa, góc nhìn mới lạ đột nhiên cao lên khiến cậu hơi phấn khích, đôi mắt vô thức sáng lên.
"Đừng nghịch, ngồi cho vững." Giọng nói trong trẻo của Đỗ Vân Sắt vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả vào da thịt, mang đến chút ngứa ngáy.
Thu Hoa Niên hai tay nắm chặt yên ngựa, cảm nhận thân thể rắn chắc mạnh mẽ đang ôm mình từ phía sau, trong lòng ngẫm nghĩ.
Vốn tưởng Đỗ Vân Sắt là thư sinh yếu đuối, nào ngờ đối phương không chỉ biết cưỡi ngựa, sức lực cũng không tồi, một tay kéo người lên ngựa nhẹ nhàng như vậy, chắc thân hình cũng...
Thu Hoa Niên rùng mình một cái, lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nghĩ lung tung nữa.
Ngồi trong lòng người ta mà nghĩ chuyện này, thật là quá lưu manh, sao có thể làm ô uế Tiểu Long Nam như vậy!
Hai con tuấn mã tiến vào Đỗ gia thôn vô cùng bắt mắt, chẳng mấy chốc, chuyện đại lang Vân Sắt nhà Đỗ Bảo Ngôn trở về đã lan khắp cả làng.
Cả nhóm chia tay nhau ở đầu làng, vợ chồng Bảo Nhân về nhà chuẩn bị cơm nước, còn Đỗ Vân Sắt, Thu Hoa Niên và Ngô Thâm thì đến nhà Đỗ Vân Sắt trước.
Nhìn căn nhà tranh gần như không khác gì so với sáu năm trước, Đỗ Vân Sắt khẽ thở dài, xuống ngựa đi đến trước cửa.
Ngô Thâm định nói gì đó, nhưng lại sờ mũi rồi im lặng. Hắn thật không ngờ, nhà Đỗ Vân Sắt lại nghèo khó đến vậy, đừng nói là nhà gạch ngói, ngay cả nhà tranh cũng chỉ có ba gian.
Lúc phủ Đại tướng quân chưa bị tịch biên, ngay cả hạ nhân cấp thấp nhất nhà hắn ở cũng còn tốt hơn thế này!
Thu Hoa Niên lấy chìa khóa mở cửa sân, mời bọn họ vào, Ngô Thâm buộc ngựa vào gốc cây ngoài sân, rồi đi theo vào trong, phát hiện tình hình bên trong tốt hơn hắn tưởng.
Nhà tranh tuy cũ nát nhưng được dán giấy cửa sổ mới trắng sáng, trên giấy vẽ trúc mai lan cúc bằng mực tàu, nhìn trông thật thú vị.
Sân tuy nhỏ nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, cây lê lớn ở góc Đông Nam đã nở hoa, cả cây hoa trắng như tuyết tỏa sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, vườn rau nhỏ dưới gốc cây được cày thành luống thẳng tắp, hai luống tỏi tây và hành lá xanh mơn mởn đang phát triển tốt.
Trên giá cạnh tường bày mấy cái nia lớn phơi đầy đậu phụ khô và ớt, gà mái trong chuồng gà thỉnh thoảng lại kêu cục tác, trên bếp đặt một rổ rau dại chưa ăn hết.
Thu Hoa Niên rất đắc ý để mặc họ quan sát cái sân đầy thành quả lao động của mình, mở chốt cửa phòng chính, mời người vào nhà ngồi, không hề tỏ vẻ câu nệ hay lo lắng.
"Ta tưởng huynh còn mấy ngày nữa mới về nên phòng chính chưa dọn dẹp, huynh tạm chấp nhận vậy."
Thu Hoa Niên vừa nói vừa tìm hai cái bát trà không cùng bộ rót nước sôi cho họ, muốn uống trà thì không có.
Ngô Thâm nhận lấy nước, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Vị tẩu tử này xinh đẹp và phi phàm hơn hắn tưởng nhiều, nhưng dường như không hề thân thiết với Đỗ Vân Sắt, so với phu phu thì giống như người thân bình thường hơn.
Chẳng lẽ là trách Vân Sắt những năm nay không đưa tiền về nhà? Xét cho cùng thì tình hình nhà hắn đúng là...
Ngô Thâm suy nghĩ một chút, cho rằng mình đã tìm ra nguyên nhân, cảm thấy cần phải nói vài lời công bằng cho bằng hữu, "Tẩu tử, ân sư của Vân Sắt là Văn tiên sinh làm quan thanh liêm, nhà không có tiền, Vân Sắt theo ông ấy sống rất thanh bần, ngay cả cái quạt xếp cũng không nỡ dùng, muốn mua sách còn phải giúp người ta sao chép sách để dành tiền, có lần..."
Ngô Thâm còn định nói tiếp thì bị Đỗ Vân Sắt trừng mắt ngăn lại.
Nhìn vở kịch này, Thu Hoa Niên không nhịn được phì cười.
"Ta..." Đỗ Vân Sắt muốn nói điều gì đó nhưng không biết mở lời thế nào, bản thân những năm nay không hề chu cấp cho gia đình là sự thật.
Thu Hoa Niên xua tay, "Đừng nghĩ nhiều, lúc đó huynh mới bao nhiêu tuổi, có thể nuôi sống bản thân mà không cần xin tiền nhà đã là tốt lắm rồi."
Ra ngoài, một cọng cỏ một tờ giấy đều phải tốn tiền, người đọc sách càng tốn tiền hơn, Đỗ Vân Sắt mười tuổi theo thầy ra ngoài, sau đó không hề xin tiền nhà nữa, đã rất không dễ dàng rồi, Lý quả phụ cũng chưa từng trách cứ chuyện này.