“Bọn chúng đông người, hãy dùng công văn bổ nhiệm của ngươi đến nha môn điều động nha dịch tới bắt người.”
Ngô Thâm không phải kẻ lỗ mãng, không muốn một mình xông lên làm anh hùng, “Chúng ta nhanh lên, cẩn thận bọn buôn người bỏ chạy.”
Tri huyện và tổng kỳ đều là quan thất phẩm, nhưng quan văn triều đình có địa vị cao hơn quan võ, nên khi gặp tri huyện Chương huyện, Ngô Thâm hành lễ trước, rồi vội vàng nói rõ việc bọn buôn người.
Tri huyện Vương Sở Từ nhậm chức ở Chương huyện đã nhiều năm, rất căm ghét bọn buôn người. Biết sự việc khẩn cấp, ông không hàn huyên cũng không từ chối, trực tiếp gọi hơn mười nha dịch đi theo Ngô Thâm bắt người.
Chưa đến nửa canh giờ, đám buôn người còn chưa biết mình lộ tẩy ở đâu đã bị bắt lên công đường. Người trong thùng cũng được thả ra, là một tiểu ca nhi mười ba tuổi bị đánh thuốc mê, trong sân còn có một ca nhi mười lăm tuổi, cả hai đều có dung mạo thanh tú, mày mắt động lòng người.
Vương Sở Từ thẩm vấn, mới biết đám buôn người này không chỉ gây án ở Chương huyện, mà còn có đường dây ở vài huyện lân cận. Ca nhi mười lăm tuổi là bị bắt cóc từ huyện bên cạnh, còn ca nhi mười ba tuổi là con của một nhà giàu có trong thành Chương huyện.
“Các ngươi đã trót lọt rồi, tại sao không nhanh chóng bỏ trốn như mọi khi, mà lại tiếp tục ở lại trong thành?” Vương Sở Từ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Tên buôn người cầm đầu bị đánh một trận gậy uy hϊếp, sợ vỡ mật, giờ thì hỏi gì nói nấy: “Dạ bẩm đại nhân, chúng ta vốn định bắt cóc tiểu ca nhi trong thành xong thì lập tức rời đi, nhưng hôm qua có người quen nói rằng ngày Tết Thanh Minh ở quê có một vụ lớn, nên mới liều lĩnh ở lại thêm một ngày, nào ngờ sơ suất một chút đã bị bắt…”
Nhớ lại thân thủ phi phàm của thiếu niên kia, tên buôn người trong lòng tràn đầy hối hận và không cam tâm, hắn không nên tham lam thêm một chút này!
Vương Sở Từ nghe nói trong đó còn liên quan đến một vụ án khác, tức giận đập kinh đường mộc: “Ngày Thanh Minh các ngươi định đến thôn nào ở quê? Bắt cóc người nhà nào? Mau khai báo rõ ràng từ đầu đến cuối!”
Tên buôn người sợ run người, vội vàng hô lên: “Là… là thôn Đỗ Gia, một tiểu ca nhi tên là Thu Hoa Niên, là do đường huynh và đệ đệ bên nhà mẹ hắn ta giới thiệu!”
Đứng bên cạnh, Ngô Thâm đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên nhướng mày, hắn phát hiện, Đỗ Vân Sắt bên cạnh hắn trong nháy mắt đã cứng người lại.
Mặt trời sắp lặn, Thu Hoa Niên bận rộn cả ngày ở trấn trên cuối cùng cũng ngồi lên xe la về thôn Đỗ Gia.
Giấy tế cậu vẽ bán chạy hơn Vương Thành dự tính ban đầu, Vương Thành vui mừng khôn xiết, vội vàng tìm Thu Hoa Niên, lại đặt thêm ba trăm tờ.
Thu Hoa Niên cân nhắc một chút, quyết định mấy hôm nay để kẹo mạch nha ở xưởng đậu phụ, nhờ Mạnh Viên Lăng bán hộ, còn cậu thì cứ ở tiệm giấy bút vẽ tranh.
Ngày mai là Tết Thanh Minh, hôm nay vẽ xong hai trăm tờ cuối cùng, tất cả đơn hàng đã hoàn thành.
Ba ngày nay Thu Hoa Niên tổng cộng vẽ sáu trăm tờ giấy tế, kiếm được bốn lạng tám tiền bạc, cộng thêm tiền bán kẹo và tiền tiết kiệm trong nhà, một con la thanh hoa cao lớn khỏe mạnh đã gần trong tầm tay.
Cậu ngại làm phiền Bảo Nhân và Mạnh Phúc Nguyệt đến trấn đón mình muộn như vậy, muốn trả tiền xe, nhưng hai vợ chồng nhất quyết không nhận. Thu Hoa Niên bèn mua một cân thịt heo, định sau Tết Thanh Minh sẽ làm một bữa cơm thịnh soạn mời họ.
Trên chiếc xe la xóc nảy, Thu Hoa Niên đang suy nghĩ xem bữa cơm này nên làm như thế nào, mời những ai, tiền kiếm được nên mua sắm gì trước, thì bỗng nhiên nghe thấy Mạnh Phúc Nguyệt kêu lên một tiếng.
“Sao vậy?”
“Ngươi nhìn xem.” Mạnh Phúc Nguyệt chỉ về phía con đường mà họ vừa đi qua ở phía sau bên phải, hơi xa, “Kia có phải là ngựa không?”
Thu Hoa Niên nhìn kỹ, quả nhiên thấy hai con tuấn mã lông mượt sáng bóng đang phi nhanh trên con đường làng, khoảng cách quá xa, cậu không nhìn rõ mặt người trên ngựa, chỉ có thể mơ hồ đoán là hai nam nhân trẻ tuổi.
Bảo Nhân cho xe la dừng lại bên đường, cũng quay đầu nhìn: “Con đường đó chỉ thông đến thôn chúng ta, trong thôn không ai mua nổi ngựa, hai người này đến làm gì?”
Bảo Nhân là con trai trưởng nhà tộc trưởng, kiến thức rộng rãi hơn người trong thôn, hắn nghĩ một chút, định đợi đối phương, thăm dò tình hình đề phòng bất trắc.
Ngựa chạy nhanh hơn la rất nhiều, chẳng mấy chốc, hai con ngựa đã chạy đến gần.
Thiếu niên trên con ngựa phía sau gọi với người phía trước: “Vân Sắt, huynh chậm lại một chút! Con ngựa huynh mượn này sao lại chạy nhanh hơn cả tuấn mã của ta vậy!”
“Bọn buôn người đã bị bắt, sẽ không có chuyện gì đâu, phía trước sắp đến thôn Đỗ Gia rồi phải không?”