Không phải Thanh Minh cũng không phải Trung Nguyên, tiệm hương hỏa vắng vẻ, cửa tiệm nhỏ hẹp âm u, trong không khí tỏa ra mùi giấy vàng và hương.
“Muốn tế ai?” Chủ tiệm sau quầy ngẩng mắt lên.
“Một ca nhi chết yểu.” Thu Hoa Niên đáp.
“Xuất giá chưa?”
“Không tính.”
Tuy nguyên chủ bị bán đến nhà họ Đỗ làm đồng dưỡng phu lang, nhưng đến nhà họ Đỗ thì đại lang nhà họ Đỗ đã đi du học, chưa chính thức làm tiệc cưới, cũng chưa bái đường thành thân và động phòng, cho nên nói là chưa xuất giá.
Chủ tiệm không biết nghĩ đến điều gì, thở dài, “Người như vậy là không thể lập phần mộ, cậu mua một bó hương, một xấp tiền giấy ở nơi chôn cất cậu ấy mà đốt, tận tâm là được.”
Thu Hoa Niên gật đầu, “Ta có thể mượn giấy bút không?”
Tiệm hương hỏa thỉnh thoảng phải viết văn tế giúp người ta, thường có sẵn giấy bút, chủ tiệm không ngờ ca nhi xách hai con gà con này biết chữ, do dự một chút rồi nói, “Một tờ giấy Tuyên Thành đã cắt ba văn tiền.”
Một tờ giấy Tuyên Thành lớn bình thường ba văn tiền, tờ đã cắt nhỏ hơn một chút, nhưng cộng thêm phí mượn bút mực, coi như là giá phải chăng.
Thu Hoa Niên từ nhỏ học thư pháp, tự nhiên biết viết chữ phồn thể, cậu đồng ý, chủ tiệm lấy bút mực giấy nghiên cho cậu, rồi lại trở về sau quầy.
Cậu đặt giỏ tre và đồ trên tay xuống, chậm rãi thở phào một hơi, cầm bút viết xuống nét chữ thanh tú trên tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết.
Đây là một bài văn tế, do Thu Hoa Niên hiện đại tế Thu Hoa Niên triều Dụ không biết đã đi đâu.
Bài văn tế không dài, nhưng câu nào câu nấy tha thiết, người được tế tên là Thu Hoa Niên, người tế cũng tên là Thu Hoa Niên, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy kỳ quái.
Viết xong chữ cuối cùng, Thu Hoa Niên đọc lại một lượt, đợi mực khô rồi gấp bài văn tế lại cất vào trong ngực.
Sau đó, cậu bỏ ra hai mươi lăm văn mua một bó hương tốt nhất trong tiệm và một xấp tiền giấy.
Tất cả đồ vật tổng cộng hết một trăm năm mươi văn, số tiền vừa kiếm được chưa giữ bao lâu đã gần như tiêu hết.
Thu Hoa Niên không thấy tiếc, kiếm tiền là vì muốn sống tốt, tiền giữ khư khư trong tay không tiêu, không thể cải thiện chất lượng cuộc sống, còn có ý nghĩa gì?
Cho dù muốn tiết kiệm tiền, cũng có thể bắt đầu từ ngày mai, ngày khai trương đầu tiên thì nên tự thưởng cho mình thật tốt.
Xách một đống đồ đi thêm hai tiếng đồng hồ, trời dần tối, Thu Hoa Niên kiệt sức nhưng trong lòng tràn đầy cuối cùng cũng về đến nhà.
Buổi trưa cậu chỉ ăn tạm mấy miếng mì căn trên đường, bây giờ vừa mệt vừa đói, sau khi cất đồ mua về, cậu nằm trên giường đất, định nghỉ ngơi một lát rồi đi đón hai đứa nhỏ.
Nằm một lát, ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa, Thu Hoa Niên mở cửa, nhìn thấy Hồ Thu Yến.
“Ta nghĩ hôm nay ngươi chắc chắn mệt mỏi, nghe người ta nói ngươi đã về, tiện thể giúp ngươi đưa hai đứa nhỏ đến đây.” Hồ Thu Yến trong tay còn cầm một bắp ngô luộc chín.
“Bọn nhỏ đều đã ăn rồi, ta để dành cho ngươi một bắp ngô, tối nay ngươi nghỉ ngơi sớm, đừng nhóm lửa nấu cơm nữa.”
Tuy ban đầu thể hiện thiện ý là vì chuyện Vân Khang khai bút, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc, Hồ Thu Yến thật sự yêu thích ca nhi này vừa xinh đẹp vừa tốt tính.
Chiều nay, hai đứa nhỏ nhà cậu rất ngoan ngoãn giúp mình đan giỏ trúc, Hồ Thu Yến thân là trưởng bối, cũng muốn quan tâm đến bọn nhỏ nhiều hơn.
Thu Hoa Niên nói lời cảm ơn, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, cảm thấy mình có thêm nhiều liên hệ với triều đại xa lạ này.
Ăn ngô xong, cảm giác đói bụng cuối cùng cũng biến mất, Thu Hoa Niên sắp xếp lại đồ mua về.
Hai con gà mái tơ được thả vào chuồng gà, đậu phụ, thịt và xương đều được cất trong chum sâu ở kho, những vật dụng khác cũng được cất vào vị trí của chúng.
Cửu Cửu và Xuân Sinh đứng bên cạnh xem trợn mắt há mồm.
“Hoa ca ca, những thứ này, những thứ này rất đắt phải không?” Cửu Cửu ngập ngừng mở miệng, bé đã đến tuổi hiểu chuyện, biết tình hình trong nhà khó khăn như thế nào.
“Không đắt, tất cả những thứ này còn chưa bằng số tiền ca ca kiếm được trong một ngày hôm nay đâu.” Thu Hoa Niên cười xoa đầu Cửu Cửu.
Cửu Cửu buổi chiều ở nhà Hồ Thu Yến gội đầu, tóc mềm mại, sờ vào rất thích.
“Đợi ca ca kiếm được nhiều tiền hơn, chúng ta có thể sẽ chuyển đến thành ở, muội và Xuân Sinh đều có thể đi học, có quần áo mới mặc, mỗi ngày đều có thể ăn thịt, Cửu Cửu có muốn ăn thịt không?”
Cửu Cửu cảm thấy mình nghe không hiểu Hoa ca ca đang nói gì nữa, chuyển đến thành ở, mặc quần áo mới, đi học… Những thứ này bé có thể có được sao?
“... Muội muốn ăn thịt.” Cuối cùng, Cửu Cửu chỉ nhỏ giọng nói.
Thu Hoa Niên cười, “Trưa mai sẽ làm cho hai đứa.”