Không có nhà bếp riêng, dưới tường Nam của sân có một cái bếp lò, có hai bếp hai cái nồi sắt lớn, khi nấu cơm cần phải lấy đồ dùng nhà bếp từ trong kho ra.
Thu Hoa Niên lại tìm thấy hộp tiền ở trong cùng tủ trong phòng mình, đây là Lý quả phụ trước khi lâm chung giao cho nguyên chủ, là toàn bộ gia sản của nhà họ Đỗ, những năm qua, Lý quả phụ đã xem nguyên chủ như người thân tín nhất.
Mở chiếc hộp tiền được làm khá khéo, bên trong đựng giấy tờ nhà tranh này, giấy tờ sáu mẫu ruộng, trong đó có hai mẫu ruộng nước, bốn mẫu ruộng khô, còn có hai lạng bạc, một đôi vòng bạc, tám mươi sáu đồng tiền.
Ở khu vực làng Đỗ Gia, ba đồng có thể mua một quả trứng gà, tám đồng có thể mua một cân gạo tẻ, thịt lợn một cân phải ba mươi lăm đồng.
Quy ra tiền hiện đại, một đồng khoảng năm hào, một lạng bạc là năm trăm đồng, nói cách khác, toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà họ Đỗ là một nghìn không trăm bốn mươi ba đồng.
Nếu nói đây là tiền riêng của một người thì còn có thể chấp nhận được, nếu nói đây là toàn bộ gia sản của một gia đình bốn người thì chỉ có một chữ -- nghèo, vẫn là nghèo.
Không còn cách nào khác, sau khi Đỗ Bảo Ngôn qua đời, nhà họ Đỗ không có nguồn thu nhập lớn nào, hàng năm sau khi để lại lương thực ăn, số tiền bán lương thực đổi lấy vải vóc, muối ăn, dầu đậu và các nhu yếu phẩm khác.
Trước đó, việc khám chữa bệnh cho Lý quả phụ đã tiêu tốn hai lạng bạc, lo liệu tang lễ lại mất thêm hai lạng, số còn lại chỉ có bấy nhiêu.
Đây là do lúc còn sống, Đỗ Bảo Ngôn đã chuẩn bị sẵn quan tài cho hai vợ chồng, không cần mua thêm, mới còn lại chút bạc.
Thu Hoa Niên thở dài, nghĩ kiếp trước là người mẫu mực trong công cuộc xóa đói giảm nghèo nông thôn, kiếp này tiếp tục làm đúng chuyên môn cũ cũng không phải là không được.
Cậu không động đến bạc, lấy tiền đồng ra bỏ vào trong cái túi thêu hoa thô kệch do Cửu Cửu làm.
Quả thực là nhà quá nghèo, khéo tay hay làm cũng khó mà làm nên cơm cháo gì, ý tưởng hay đến mấy cũng cần có vốn khởi nghiệp.
Thu Hoa Niên thu dọn xong đồ đạc, Cửu Cửu và Xuân Sinh cũng đã về, giường đất nhỏ bắt đầu ấm lên, Thu Hoa Niên gọi bọn nhỏ ngồi trên giường chia kẹo ăn, hai đứa trẻ miệng thì nói không cần, nhưng mắt lại sáng long lanh nhìn chằm chằm vào kẹo, khiến Thu Hoa Niên mềm lòng.
“Hai đứa còn nhỏ, ăn nhiều kẹo không tốt cho răng, sau này tất cả kẹo đều để trong giỏ trên bàn, mỗi ngày hai đứa lấy một viên, tự giám sát nhau không được ăn nhiều, được không?”
Xuân Sinh và Cửu Cửu nhìn nhau, “Nhưng mà Hoa ca ca, mỗi ngày một viên thì kẹo sẽ nhanh hết mất.”
Người đưa thư có chút quen biết với đại lang nhà họ Đỗ, nhân dịp về quê thăm người thân tiện đường đưa thư, vội vàng lên đường nên không chuẩn bị quà cáp gì, không biết từ đâu móc ra một túi nhỏ kẹo đậu phộng, cho bọn trẻ ăn cho ngọt miệng.
Một túi kẹo chỉ có hơn hai mươi viên, trước đó đã ăn hết một ít, mỗi ngày một viên thì chưa đến mười ngày đã hết.
“Ca ca hứa với hai đứa, khi nào hai đứa ăn hết chỗ này, trong giỏ sẽ còn có kẹo mới.”
Thu Hoa Niên nhét vào tay mỗi đứa nhỏ một viên kẹo, không để ý, Cửu Cửu cũng đặt một viên trước mặt cậu, “Hoa ca ca cũng ăn.” Xuân Sinh gật đầu theo.
Nhìn khuôn mặt gầy gò sáng sủa của hai đứa trẻ, lòng Thu Hoa Niên mềm nhũn, dâng lên một cảm xúc khó tả.
Ở hiện đại, Thu Hoa Niên cái gì chưa từng ăn qua, vốn không định tranh giành số kẹo ít ỏi với bọn trẻ, nhưng Cửu Cửu và Xuân Sinh đã quyết tâm, nếu Thu Hoa Niên không ăn thì chúng cũng không ăn, Thu Hoa Niên đành bất đắc dĩ bóc giấy gói kẹo đậu phộng màu vàng nhạt bỏ vào miệng.
Kẹo đậu phộng giòn tan, đậu phộng bên trong đã được rang, mang theo một mùi thơm cháy, vị quả thực rất ngon, đối với trẻ con nông thôn mà nói, đây quả thực là món ngon trên trời, Cửu Cửu và Xuân Sinh đều mυ'ŧ từng miếng nhỏ, không nỡ ăn hết ngay.
Kẹo, kẹo...
Mắt Thu Hoa Niên sáng lên, từ trong ký ức tìm ra một việc buôn bán nhỏ, có thể nhanh chóng sinh lời, phù hợp nhất với tình hình hiện tại.
Thu Hoa Niên kiếp trước tốt nghiệp trường danh tiếng, làm việc cật lực 996 trong một công ty lớn vài năm, càng ngày càng nhớ cuộc sống thời thơ ấu ở quê với ông bà ngoại.
Sau khi chứng kiến một đồng nghiệp đột tử vì làm việc quá sức, một đồng nghiệp mắc bệnh trầm cảm nặng bị sa thải, cậu quyết tâm từ chức về quê, dùng số tiền tích cóp được trong mấy năm đi làm sửa sang lại căn nhà cũ, bắt đầu cuộc sống mới.
Cậu không phải sợ khổ, cũng không phải muốn nằm ì ra làm kẻ vô công rồi nghề, chỉ là cảm thấy dù có phấn đấu thì cũng phải phấn đấu vì cuộc sống mình mong muốn.