"Trăn Trăn, anh thảm thế này, em phải chịu trách nhiệm!""Nhưng, nhưng em..." Minh Trăn lập tức đỏ hốc mắt, hôm qua đã khóc lâu, mắt vẫn còn sưng, giờ lại muốn khóc, trông thật thê thảm.
Minh Trăn còn chưa nói dứt lời, Trang Gia Duật đã hiểu ý, anh thở dài, ôm cô vào lòng.
"Được rồi, anh không ép em. Chỉ cần cho anh một cơ hội, để anh đối xử tốt với em, được không?"
Nhìn thấy Minh Trăn cuối cùng cũng gật đầu, Trang Gia Duật mới thở phào, nỗi lo lắng từ tối qua rốt cuộc cũng biến mất. Anh tiếp tục dụ dỗ, "Hôm qua em nói muốn chia tay với Cố Bạc Hằng, hôm nay em sẽ không hối hận chứ?"
Nghĩ đến cảnh tượng hôm qua, Minh Trăn cảm thấy ghê tởm, lập tức nói chắc nịch: "Em nhất định phải chia tay với anh ta!"
Trang Gia Duật từng bước dẫn dắt, giống như con sói đội lốt bà ngoại lừa cô bé quàng khăn đỏ.
"Anh có một cách..."
...
Diễn đàn Đại học S.
Tiên nữ xuất hiện: 【Ai có cách liên lạc với cô ấy không? Vẻ đẹp đỉnh cao, thực sự yêu rồi! Ảnh 1.jpg, Ảnh 2.jpg.】
Soái ca số 1 Đại học S: 【Trời ơi, tưởng chủ thớt chỉ giật tít, suýt chút nữa bỏ lỡ mất!】
Lên bờ lên bờ: 【Chủ thớt có ảnh chụp chính diện không, cho tôi xem với, tôi sẽ có động lực học cao học!】
Thanh thanh tử câm: 【Cũng không chắc đâu, chỉ là một bức ảnh chụp góc nghiêng, chưa chắc là nhan sắc thật.】
Tuyệt đối không lố: 【Người trên nói có lý, nhưng không cần nói nữa.】
Đẹp mê ly: 【Thừa nhận người ta đẹp có gì khó đâu, nếu mặt bạn mà được như vậy thì tôi cũng hâm mộ bạn luôn.】
...
Bức ảnh vô tình được chụp lập tức lan truyền khắp Đại học S.
Cố Bạc Hằng vốn không lướt diễn đàn trường, nhưng nghe xung quanh mọi người bàn tán xôn xao, không nhịn được bước vào xem thử, vừa nhìn thấy liền không thể rời mắt.
Đây là...
Cố Bạc Hằng như chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt tái nhợt, lập tức gọi cho Minh Trăn vài cuộc, nhưng đều bị từ chối.
Anh run rẩy bấm vào giao diện trò chuyện với Minh Trăn, gửi tin nhắn đi.
Cố Bạc Hằng: 【Em, em hôm qua ở...?】
Minh Trăn: 【Đúng, em đều đã biết.】
Minh Trăn: 【Chúng ta cần nói chuyện.】
Cố Bạc Hằng không thể kìm nén được nữa, cả người run rẩy, ngồi xổm xuống ôm lấy ngực, cảm giác như sắp không thở nổi, trán đầy mồ hôi lạnh.
Anh chàng trong phòng thí nghiệm hoảng sợ, vội đỡ anh dậy, lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy, có cần đi bệnh viện không?"
Cố Bạc Hằng đẩy ra, lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Không sao, tôi nghỉ ngơi một chút là được."
Anh sớm đã đoán trước, giấy không thể gói được lửa, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Anh đã phụ lòng Trăn Trăn, cô muốn trừng phạt thế nào anh cũng chấp nhận...