Nữ Thanh Niên Trí Thức Ở Thập Niên 70 Vừa Xinh Đẹp Vừa Hung Dữ

Chương 17

Hệ thống Tiểu T: “Không được đâu, ký chủ. Điện thoại là sản phẩm công nghệ vượt xa thời đại này, rất có khả năng làm rối loạn quá trình phát triển của lịch sử, không thể xuất hiện.”

Mặc dù đã dự đoán trước câu trả lời này, Thẩm Nhược Kiều vẫn có chút ủ rũ. A, vậy là lương thực tinh thần của cô hoàn toàn không có hy vọng rồi sao?

Hệ thống Tiểu T nói: “Tuy nhiên, khi hệ thống đạt đến cấp ba, ký chủ chỉ cần tiêu tốn tệ hệ thống là có thể cài đặt ứng dụng từ năm 2023 trên bảng điều khiển ảo của hệ thống. Nhưng chỉ có thể dùng để tra cứu thông tin, không thể nhập liệu gì.”

“Ký chủ cũng có thể sử dụng kiến thức từ năm 2023 một cách hợp lý để cải thiện cuộc sống của mình thêm tiện lợi và thoải mái hơn. Nhưng nếu thay đổi quá trình phát triển lịch sử của thế giới hiện tại quá 5%, sẽ bị ý thức thế giới tiêu diệt. Tuy nhiên, ký chủ không cần quá lo lắng, nếu việc cô làm có khả năng làm thay đổi lịch sử quá 1%, tôi sẽ nhắc nhở trước.”

Thẩm Nhược Kiều đang ủ rũ: “…?!”

Còn có chuyện tốt như vậy ư!!!

Thẩm Nhược Kiều không có ý định dùng kiến thức đời sau để thay đổi thế giới, cô chỉ đơn thuần muốn thưởng thức thế giới mạng đầy màu sắc của vài chục năm sau mà thôi.

Thẩm Nhược Kiều vội hỏi: “Vậy hệ thống lên cấp ba cần bao nhiêu điểm cảm xúc?”

Hệ thống Tiểu T: “Cần 10 vạn điểm cảm xúc.”

Thẩm Nhược Kiều: “…”

Đây đúng là một nhiệm vụ dài.

Tuy nhiên, không phải là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Ngay lập tức Thẩm Nhược Kiều có thêm động lực để thu thập điểm cảm xúc.

Phải nói rằng, hệ thống thật sự rất am hiểu chiêu trò của tư bản, biết cô muốn gì thì dùng nó để dụ cô làm việc không ngừng.

Theo lời hệ thống Tiểu T, mỗi khi chọn trước một món hàng, cần tốn 100 tệ hệ thống, và món hàng chọn không được vượt quá giới hạn hợp lý.

Thẩm Nhược Kiều mở bảng điều khiển hệ thống, chọn trước một loạt vật dụng mà hiện tại cô đang cần nhưng khó mua được trên thị trường.

Đồng hồ, xe đạp, khăn tắm, đồ lót nữ, quần áo nam nữ, giày nam nữ, tóc giả, bộ mỹ phẩm, kính mắt, thịt heo, thịt gà, cá, trứng gà, dao bếp, nồi gang.

Trong đó, cô đã có một chiếc đồng hồ, là món quà sinh nhật ba năm trước mà Tống Tuyết Bình tặng cô.

Trong món quà đền bù từ nhà họ Hứa, cũng có một phiếu mua đồng hồ.

Chiều nay khi đi mua sắm, Tống Tuyết Bình còn muốn mua cho cô một chiếc đồng hồ mới. Còn chiếc cũ này thì để lại cho Thẩm Tắc An dùng.

Thẩm Tắc An không hề tỏ vẻ không vui, thậm chí còn rất mong chờ, ai mà không thích đồng hồ chứ?

Đồng hồ nữ thì sao, đồng hồ cũ thì sao, miễn dùng được là được.

Nhưng Thẩm Nhược Kiều từ chối thẳng thừng, cô xuống nông thôn để làm nông, chứ không phải để hưởng thụ. Đeo đồng hồ ở trong thôn thì thật sự là quá nổi bật rồi, còn khoe một chiếc mới tinh nữa thì chẳng khác nào sợ người ta không biết cô giàu có.

Mặc dù Thẩm Nhược Kiều không định sống cảnh thiếu thốn ở nông thôn, nhưng cũng không thể quá phô trương, nếu không chẳng phải sẽ viết lên mặt rằng “Tôi là cừu béo, mau tới xẻ thịt tôi” sao?

Tống Tuyết Bình nghe xong, thấy rất có lý, nên sau khi được Thẩm Nhược Kiều đồng ý, đã dùng phiếu đồng hồ mua cho Thẩm Tắc An một chiếc đồng hồ nam.

Lý do là ít thì một năm, nhiều thì ba năm, Thẩm Tắc An cũng phải xuống nông thôn. Lúc đó, cậu ấy đeo một chiếc đồng hồ mới tinh thì sẽ quá phô trương, mua sớm vẫn tốt hơn.

Thẩm Nhược Kiều chọn đồng hồ trước vì nó nhỏ gọn, phù hợp để buôn bán.

Là một tín đồ của tiểu thuyết, đã không ít lần Thẩm Nhược Kiều đọc truyện về thời đại này, nên cũng có chút hiểu biết.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ rằng nếu có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, cũng không phải không thể làm chút buôn bán nhỏ để kiếm lời.