Lý Thúy Phân đưa hai ngón tay cái lại gần nhau rồi lắc lắc, trong mắt lóe lên ánh sáng tò mò.
Sau Lý Thúy Phân là hai chàng trai cao to, vì họ đứng xa nên đến chậm hơn vài bước.
Trong số đó, người thanh niên cắt tóc ngắn gọn gàng tên là Hạ Dữ, anh đến gần Thẩm Nhược Kiều, ngồi xổm xuống, thấy cô vẫn mở mắt, ý thức còn tỉnh táo, Hạ Dữ nhíu mày hỏi: “Đồng chí, cô bị thương ở đâu?”
Thẩm Nhược Kiều đối diện với gương mặt điển trai của người đàn ông, ngẩn ngơ một chút. Thời buổi này, người qua đường lại có nhan sắc cao vậy sao? Ngay cả kiểu tóc ngắn gọn này mà anh cũng cân được!
Tuy nhiên, Thẩm Nhược Kiều vốn đã từng nhìn qua đủ loại mỹ nam ở thời hiện đại, nên chỉ sững sờ một giây, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, nói: “Bị thương ở sau gáy, phiền anh giúp tôi một chút.”
Nghe giọng nói và quan sát sắc mặt của cô, Hạ Dữ đoán rằng thương tích của đồng chí nữ này có lẽ không quá nặng, khả năng cao chỉ là vết thương ngoài da.
Anh đứng lên, nhường bước rồi nói với Lý Thúy Phân đứng bên cạnh: “Thím, đồng chí nữ này bị thương, nam nữ có sự khác biệt, phiền thím giúp đỡ đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Lý Thúy Phân nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều. Bà ta lao vào đây chủ yếu là để hóng chuyện, không mấy muốn dính vào rắc rối... Nếu trên đường đến bệnh viện cô gái này xảy ra chuyện gì, liệu có đổ trách nhiệm lên đầu bà ta không?
Ngay sau đó, Hạ Dữ lục tìm trong túi hành lý cầm tay và lấy ra một gói bánh hạch đào: “Gói bánh này coi như là quà cảm ơn thím!”
Đôi mắt của Lý Thúy Phân sáng rực lên, bà ta nhanh chóng nhận lấy gói bánh và bỏ vào túi vải của mình, sau đó đưa túi cho người đàn ông trung niên cao gầy, bước đi hơi khập khiễng phía sau: “Ông Lưu, ông cầm giúp tôi túi vải này đi.”
Tiếp theo, Lý Thúy Phân nhanh nhẹn đi đến và đỡ Thẩm Nhược Kiều đứng dậy.
Vết thương ở sau gáy của cô cũng lộ ra trước mặt mọi người.
Chàng thanh niên khỏe mạnh, chất phác Trương Thiết Ngưu thốt lên: “Ôi trời ơi, cô gái này chảy nhiều máu quá! Mau, thím, thím mau đưa cô ấy đến bệnh viện! Chậm là không kịp đâu!”
Thấy Hứa Minh Đông và Tô Tư Tư định lén lút bỏ đi, Hạ Dữ tiến lên, nhanh chóng khống chế Hứa Minh Đông, còn bẻ quặt hai tay ra sau, khiến Hứa Minh Đông đau đớn kêu la.
Bạn của Hạ Dữ, một chàng trai khác trông có chút ngổ ngáo tên là Cố Huy, cũng nhanh chóng chặn đường Tô Tư Tư.
Khuôn mặt thanh tú của Tô Tư Tư lộ ra vẻ đáng thương: “Đồng chí, tôi bị oan, tôi thật sự không có làm hại ai…”
Cố Huy cười nhếch mép: “Nếu cô không làm chuyện gì khuất tất thì chạy làm gì? Đi cùng chúng tôi đến đồn công an, nói rõ mọi chuyện.”
Hứa Minh Đông bị Hạ Dữ khống chế, không cam lòng, liền lớn tiếng: “Thẩm Nhược Kiều, tôi với cô đã hủy hôn từ lâu, tôi và Tư Tư công khai quen nhau, đâu phải là vụиɠ ŧяộʍ! Chỉ vì tôi vô ý đẩy cô một cái khiến cô ngã, cũng là do cô ngang ngược, muốn đánh Tư Tư trước! Chuyện của chúng ta không cần đến đồn công an đâu, cùng lắm thì tôi bồi thường gấp đôi chi phí chữa trị cho cô!”
Hạ Dữ không nói gì, chỉ quay sang nhìn Thẩm Nhược Kiều đang được Lý Thúy Phân đỡ dậy, ánh mắt như chờ đợi ý kiến của cô.
Giờ đây Thẩm Nhược Kiều không còn chảy máu nữa, thực sự không cần phải vội vàng đến bệnh viện.
Cô muốn thu thêm một đợt điểm cảm xúc trước đã.
Cô lạnh lùng nói: “Hứa Minh Đông, tôi với anh mới giải trừ hôn ước ba ngày trước, còn anh và Tô Tư Tư, đã qua lại từ năm ngoái. Anh chính là một kẻ bắt cá hai tay, quan hệ nam nữ lăng nhăng, đạo đức có vấn đề!”
【Hứa Minh Đông hoảng loạn +99】
【Hứa Minh Đông sợ hãi +99】
【Tô Tư Tư hoảng loạn +99】
【Tô Tư Tư sợ hãi +99】
Thẩm Nhược Kiều quay sang nhìn Tô Tư Tư đang cố lùi lại phía sau để giảm bớt sự chú ý: “Tô Tư Tư, tôi đã luôn coi cô là bạn tốt, có gì ngon tôi đều chia sẻ với cô, không ngờ rằng, ngay cả vị hôn phu của tôi cô cũng muốn được chia sẻ, rồi còn đoạt lấy, chiếm làm của riêng. Cô chính là kẻ chen chân phá hoại tình cảm người khác!”
Tô Tư Tư sợ hãi lắc đầu: “Nhược Kiều, tôi không có, đều là hiểu lầm... Dù cô thấy tôi và anh Minh Đông ở bên nhau mà giận dữ, cũng không cần phải vu khống tôi thế này...”
【Tô Tư Tư sợ hãi +99】
【Tô Tư Tư căm hận +99】