Khi Thẩm Nhược Kiều khôi phục ý thức, cảm giác đầu tiên chính là— hừ, sau gáy đau quá!
“Nhược Kiều, Nhược Kiều, cô không sao chứ?” Một giọng nữ trẻ tuổi bên cạnh cô lo lắng hỏi.
Một giọng nam trẻ tuổi khác tức giận nói: “Anh chỉ đẩy cô ta một cái, làm cô ta ngã một cú, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Chắc chắn Thẩm Nhược Kiều đang cố tình giả vờ ngất.”
“Dù cô ta có ngất thật, thì chuyện này cũng không thể trách anh Minh Đông. Ai bảo vừa nãy Nhược Kiều đột nhiên chạy ra, mắng em không biết xấu hổ quyến rũ anh, còn muốn đánh em… Em cũng không muốn như vậy, nhưng anh Minh Đông quá ưu tú, quá giỏi, em không thể kiềm chế bản thân, em thực sự thích anh mà, hu hu hu…”
“Tư Tư, không phải lỗi của em! Thẩm Nhược Kiều ngang ngược bướng bỉnh, hung dữ vô cùng, vốn dĩ anh không thích cô ta. Bây giờ, bác của anh đã trở thành chủ nhiệm uỷ ban G, anh không cần phải nhịn cô ta nữa! Việc hủy hôn với Thẩm Nhược Kiều là quyết định của anh, không liên quan đến em!”
“Anh Minh Đông! Anh thật tốt!”
Thẩm Nhược Kiều vừa đau đầu, vừa thấy phiền phức, ồn ào quá, mấy tên thần kinh ở bên cạnh cô diễn vở kịch tình yêu sướt mướt thế này làm gì?
Khoan đã, không đúng, chẳng phải lúc đó cô đang ra ngoài nhận bưu phẩm thì bị một tia sét đánh trúng, chết ngay tại chỗ sao?
Dù may mắn không chết, thì bây giờ cô cũng nên nằm trên giường bệnh trong bệnh viện chứ.
Đầu óc choáng váng, nhiều ký ức lạ lẫm mà quen thuộc ập tới…
Lúc này Thẩm Nhược Kiều lúc này mới phát hiện, sau khi bị sét đánh, cô chết nhưng chưa hoàn toàn chết, đã xuyên sách rồi! Xuyên thành một nhân vật làm nền trong một tiểu thuyết niên đại, là chị gái đã qua đời sớm của một nam phụ thanh niên trí thức yêu đơn phương nữ chính!
Sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, Thẩm Nhược Kiều đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Cô mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên bãi cỏ trong một khu rừng nhỏ, cách đó không xa, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm chặt lấy nhau, tình cảm nồng nàn.
Người đàn ông kia tên là Hứa Minh Đông, là vị hôn phu đã đính hôn từ bé với nguyên chủ… Ồ, bây giờ nên gọi là vị hôn phu cũ rồi, vì ba ngày trước, hôn ước này đã bị hủy bỏ.
Cha của Thẩm Nhược Kiều là phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí, mẹ là kế toán của nhà máy đồ hộp; cha của Hứa Minh Đông là chủ nhiệm nhà máy dệt, mẹ là chủ nhiệm phân xưởng nhà máy đồ hộp. Về điều kiện gia đình, nhà họ Thẩm có phần nhỉnh hơn.
Tuy nhiên, Hứa Minh Đông có một người bác quyền thế, khiến nhà họ Thẩm cũng phải dè chừng vài phần.
Mẹ của hai người là bạn học cũ, còn là bạn bè rất thân thiết, nên mới định hôn ước cho con cái từ nhỏ.
Sau khi thương lượng, nhà họ Hứa bồi thường cho nhà họ Thẩm một số thứ, coi như hủy hôn trong hòa bình.
Hứa Minh Đông có khuôn mặt trắng trẻo thư sinh, nguyên chủ có chút thiện cảm với anh ta, nhưng cũng không đến mức quá thích. Cô ấy có gia thế tốt, xinh đẹp, luôn tự tin và kiêu ngạo, không có Hứa Minh Đông, cô ấy cũng không lo không tìm được chồng.
Thế nhưng, ngay ngày hôm sau khi hủy hôn, nhà họ Thẩm nhận được thông báo từ văn phòng thanh niên trí thức về việc phải xuống nông thôn.
Hiện tại là tháng 7 năm 1975, mỗi nhà đều phải có một đứa con xuống nông thôn.
Nhà họ Thẩm có bốn người con, anh cả của Thẩm Nhược Kiều đang học ở Đại học Công Nông Binh, anh hai thì đang trong quân đội. Thẩm Nhược Kiều là con thứ ba, vừa tốt nghiệp cấp ba, năm nay 17 tuổi, còn em trai út sẽ vào học lớp 8 vào nửa năm cuối, năm nay 15 tuổi.
Nhà họ Thẩm chỉ có một cô con gái là Thẩm Nhược Kiều, nên rất thương cô ấy, vốn định đợi em trai út Thẩm Tắc An tốt nghiệp cấp ba rồi mới để cậu ấy về nông thôn.
Trước đó, nhà họ Hứa đã hứa rằng sau khi Thẩm Nhược Kiều tốt nghiệp sẽ mua cho cô ấy một công việc, coi như lễ hỏi sớm, đợi đến khi cô ấy đủ 18 tuổi, hai người sẽ đăng ký kết hôn.
Bây giờ hôn ước đã hủy, công việc mà nhà họ Hứa đã hứa đương nhiên sẽ không còn dành cho Thẩm Nhược Kiều nữa.
Ai ngờ, vừa hủy hôn được một ngày, nhà họ Thẩm còn chưa kịp tìm việc mới cho Thẩm Nhược Kiều, thì văn phòng thanh niên trí thức đã gửi thông báo xuống nông thôn!
Vì vậy, suất xuống nông thôn đành rơi vào đầu Thẩm Nhược Kiều.
Không thể không xuống nông thôn, Thẩm Nhược Kiều bực bội, trên đường đi ngang qua khu rừng nhỏ ở ngoại ô thành phố, cô ấy tình cờ bắt gặp vị hôn phu cũ Hứa Minh Đông và cô bạn thân Tô Tư Tư, hai người đang ngồi trên bãi cỏ, thân mật thì thầm với nhau.