Ngày Mặt Trời Không Lặn

Chương 3

Đó là một cô bé, khoảng 11, 12 tuổi, với mái tóc đen được buộc cao, mặc một chiếc váy đỏ, với nụ cười ngọt ngào, cầm một cuốn sách bài tập màu xanh trong tay, móng tay sơn đỏ đặt trên bìa sách xanh, đặc biệt bắt mắt.

Hứa Trú ngẩn người: “Có chuyện gì vậy?”

Cô bé cười càng ngọt ngào hơn: “Đền cho chị cây kem bị rơi.”

Tay kia của cô bé luôn nắm chặt, khi nói xong, đã vươn tay ra trước mặt Hứa Trú, xoay cổ tay, ngón tay mở ra, lộ ra que kẹo trái cây.

Kẹo trái cây màu đỏ, dính những hạt màu trắng kém chất lượng, được bọc trong một lớp bao bì nhựa trong suốt, trên bao bì có in các chữ cái.

Hứa Trú không nhận: “Tại sao em lại bù cho chị?”

Ánh mắt cô bé lóe lên vẻ tức giận: “An ủi chị đó, thầy nói, phải giúp đỡ người khác, chị bị rơi mất cây kem, cái này coi như an ủi chị, thế nào, chị không vui sao?”

Hứa Trú cảm thấy rất kỳ lạ, cô nhìn cô bé trước mặt.

Cô bé này, mặc dù giọng điệu rất tốt bụng, nhưng lời nói lộ ra vẻ không được từ chối.

Hứa Trú hỏi lại: “Tại sao muốn chị vui?”

Cô bé không hiểu cô nói gì: “Nhận sự giúp đỡ thì sẽ vui vẻ.”

Mặt trời lặn xuống từng chút một, ánh nắng nghiêng trên người hai người bọn họ kéo dài bóng người một lúc rất lâu, một lúc sau, Hứa Trú nhận lấy kẹo trong lòng bàn tay, khuôn mặt cô lộ ra vẻ xa cách, lịch sự, cô chuẩn bị rời khỏi, nhưng cô cảm thấy một sự ấm áp trên cổ tay.

Là cô bé nắm lấy cổ tay cô, bàn tay nhỏ bé trắng nõn đang ở trên cổ tay cô. Hứa Trú nhìn xuống, đôi mắt đen láy có chút cầu xin: “Chị có thể đưa em về nhà không?”

Cầm kẹo trong tay hơi khó xử, Hứa Trú cảm thấy không thể giải thích được, ánh mắt quét qua móng tay đỏ của cô bé, cô nhìn thấy một mảnh giấy trong sách bài tập trong tay, mép giấy lộ ra hơi cong, đột nhiên, đôi mắt cô đông cứng lại, sau đó bên cạnh, tức là trên váy ở thắt lưng có một mảnh nhỏ màu nâu.

Cô bé 11, 12 tuổi tặng kẹo trái cây, mặt mũi đáng thương năn nỉ cô đưa về nhà, Hứa Trú cảm thấy tâm trạng rất phứ tạp.

Cô nắm chặt kẹo trong tay, nghiến răng: “Được rồi, chị đưa em về nhà.”

Cô bé cũng sống trong khu dân cư này, nhà của cô bé là căn trong cùng của tòa nhà.

Đi xuống lầu, Hứa Trú ngẩng đầu nhìn lên, vách tường được làm bằng gạch màu đỏ đã bị các khe nứt nhỏ lan tỏa khắp nơi, ban công lộ ra ngoài không được che phủ, đủ loại quần áo đều lộ ra trước tầm mắt.

Gia đình cô bé ở tầng sáu.

Hứa Trú đi theo cô bé lên lầu, cửa sổ ở hành lang được đóng đinh bằng ván gỗ, hành lang vốn đã tối tăm lại càng tối hơn, tay vịn bên cạnh cầu thang phủ đầy mạng nhện, bóng đèn trên đầu bị bao phủ bởi một lớp chất nhầy dày, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt.