Sủng Thê Giang Hồ Lộ

Chương 1

Dưới chân núi Vân Vụ, đình Biệt Ly.

Có một tấm bia của núi Vân Vụ bên cạnh các gian hàng, phía sau tấm bia là con đường duy nhất dẫn lên núi. Chủ nhân của núi Vân Vụ là một thần y nổi tiếng trên giang hồ, ông ta cũng nổi tiếng là một quái nhân. Mọi người không biết lão đến từ đâu, tên họ là gì, thậm chí không biết cả giọng nói, tướng mạo, bọn họ chỉ gọi lão là Vân Vụ lão nhân.

Không biết từ khi nào, Vân Vụ lão nhân chiếm núi làm vua, lấy núi Vân Vụ làm nơi ở, không gặp người ngoài. Cũng không biết y thuật siêu phàm của lão lan truyền như thế nào, dù sao lời đồn trong giang hồ cũng rất kỳ diệu, người người không ngừng kéo đến xin chữa bệnh.

Tuy nhiên, tính cách Vân Vụ lão nhân quái dị, lại có rất nhiều quy tắc, như là không phải bệnh nguy kịch thì không trị, không phải ngàn lượng vàng thì không trị, không thuận mắt thì không trị. Ngoại trừ bản thân bệnh nhân, không ai được phép lên núi, người tìm đến chữa bệnh đều phải làm ba việc cho Vân Vụ lão nhân bất cứ lúc nào, chuyện này cực kỳ kiêu ngạo.

Chưa từng có ai nhìn thấy bộ mặt thật của Vân Vụ lão nhân trên núi, những người được chữa khỏi bệnh và xuống núi cũng không giải thích được tại sao, có người nói biệt phủ trong núi Vân Vũ sang trọng rộng lớn, tì nữ xinh đẹp như mây, Vân Vũ lão nhân sống xa hoa trụy lạc. Cũng có người nói phòng ốc trong núi đơn sơ tồi tàn, ngoại trừ cây thuốc thì không có bóng người.

Có khi có người không hiểu chuyện cố gắng lên núi thì một đi không trở lại. Điều này cũng tạo nên một tầng bí ẩn dày đặc trên núi Vân Vụ và Vân Vụ lão nhân. Núi Vân Vụ đã trở thành thánh địa của những người tìm kiếm y học, đồng thời cũng là nơi cấm địa của giang hồ. Nhưng dù bệnh khó chữa đến đâu, khi đến núi Vân Vụ, chỉ cần chưa chết và tuân theo quy củ, thì có thể chữa khỏi bệnh rồi xuống núi. Vì vậy, tất cả mọi người đều cam lòng chịu đựng sự kiêu ngạo của Vân Vụ lão nhân.

Lăng Việt Sơn là một trong số đó. Hắn đứng bên đình, chắp tay sau lưng nhìn đường lớn, hôm nay núi Vân Vụ sẽ đưa người trong lòng của hắn xuống núi. Bốn trăm bảy mươi hai ngày trước, hắn đích thân đưa Thủy Nhược Vân lên xe ngựa lên núi Vân Vụ, nhìn xe ngựa đem nàng hấp hối rời đi khỏi tầm mắt, tựa hồ cướp đi hồn phách của hắn.

Có trời mới biết sự kiên trì và nhẫn nại chờ đợi của hắn, hắn đếm mỗi ngày trôi qua, ngóng trông tin tức trên núi.

Bốn trăm ngày này đủ để hắn ở dưới chân núi thành Bách Kiều xây dựng một ngôi nhà tốt, mua một cửa hàng thuốc và huấn luyện nô bộc. Hắn chỉ muốn người trong lòng được chăm sóc tốt nhất khi xuống núi.

Mỗi ngày, hắn đều lang thang dưới núi Vân Vụ, ngắm nhìn ngọn núi và nuốt xuống tâm tư của mình.