Diệp Tư Hạ bật cười, cô biết Chu Trạch Dương không phải kiểu người làm phiền người khác. Trái lại, anh luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn. Từ khi chuyển đến sống ở đây, cô không còn cảm thấy cô đơn hay lạc lõng nữa, nhờ sự hiện diện của anh.
Tuy nhiên, sự bình yên ngắn ngủi ấy không kéo dài. Bùi Hành dần nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ giữa Diệp Tư Hạ và Chu Trạch Dương qua những tin tức trên báo chí và mạng xã hội. Hình ảnh họ xuất hiện cùng nhau trong các sự kiện, hay những buổi gặp gỡ riêng tư dần dần khiến anh không thể chịu đựng được.
Một buổi tối, khi Diệp Tư Hạ và Chu Trạch Dương đang đi dạo quanh khu phố, Bùi Hành bất ngờ xuất hiện. Anh lái xe tới, ánh mắt tối sầm khi nhìn thấy họ. Chu Trạch Dương nhìn thấy anh trước, bước tới chắn trước mặt Diệp Tư Hạ.
“Bùi Hành, anh đến đây làm gì?” Chu Trạch Dương hỏi, giọng trầm nhưng rõ ràng đầy cảnh giác.
Bùi Hành không trả lời ngay, mắt anh chỉ dán chặt vào Diệp Tư Hạ. “Anh muốn nói chuyện với em, Tư Hạ.”
Diệp Tư Hạ lùi lại một bước, đôi mắt cô lạnh lùng. “Chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.”
“Em nói vậy là sao? Em đang tránh mặt anh vì tên này à?” Bùi Hành tức giận chỉ về phía Chu Trạch Dương, gằn giọng. “Anh ta cho em cái gì mà em không tìm thấy ở anh?”
“Đủ rồi, Bùi Hành.” Diệp Tư Hạ giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói của cô chất chứa sự mệt mỏi. “Tôi không rời bỏ anh vì bất cứ ai khác. Tôi rời đi vì anh. Anh chưa bao giờ quan tâm đến tôi, và bây giờ, khi mọi chuyện đã kết thúc, anh lại muốn quay lại sao? Thật quá muộn rồi.”
Chu Trạch Dương im lặng đứng đó, đôi mắt anh nhìn Bùi Hành với vẻ điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm bảo vệ Diệp Tư Hạ.
Bùi Hành siết chặt nắm tay, cảm giác tức giận lẫn ghen tuông bùng lên trong anh. “Tư Hạ, anh biết anh đã sai, anh không muốn mất em… Anh xin lỗi vì tất cả, nhưng xin em đừng rời xa anh.”
Diệp Tư Hạ nhìn anh một lúc lâu, trong đôi mắt cô không còn sự trách móc, cũng không còn tình yêu. “Chúng ta đã kết thúc rồi, Bùi Hành. Tôi không còn cảm giác gì với anh nữa.”
Chu Trạch Dương đặt nhẹ tay lên vai cô, như một dấu hiệu của sự ủng hộ thầm lặng. Bùi Hành nhìn thấy hành động đó, và máu nóng trong anh càng dâng lên.
“Anh ta không phải là người dành cho em, Tư Hạ,” Bùi Hành nói qua kẽ răng, đôi mắt anh tràn đầy sự cay đắng. “Em biết rõ điều đó mà.”
“Tôi tự quyết định ai là người dành cho mình,” Diệp Tư Hạ đáp lại, giọng nói của cô cứng rắn hơn. “Anh đã có cơ hội, nhưng anh đã để mất nó.”
Sau cuộc chạm trán đầy căng thẳng, Bùi Hành cảm thấy như mình bị bỏ rơi hoàn toàn. Mối quan hệ giữa Diệp Tư Hạ và Chu Trạch Dương phát triển từng ngày, trong khi anh chỉ có thể đứng ngoài cuộc, nhìn thấy người con gái mình từng yêu thương tiến xa hơn về phía một người đàn ông khác.
Trong lòng Bùi Hành, sự ghen tuông ngày càng lớn dần. Mỗi lần anh nhìn thấy hình ảnh của họ trên mạng, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Anh đã từng có tất cả, nhưng chính sự vô tâm của anh đã khiến mọi thứ tuột khỏi tay.