Một Tờ Hôn Thư

Chương 16

Lục Huyền vươn tay đỡ, nắm lấy tay nàng.

Đầu ngón tay nàng lạnh buốt, nhưng lòng bàn tay hắn lại ấm áp. Hơi ấm lan sang tay Kỷ Vân Chi, khiến lòng nàng cũng nóng lên. Nàng gần như là vội vàng rụt tay về. Nàng buông tay xuống bên hông, rồi rụt sâu vào trong, giấu đầu ngón tay trong tay áo.

Kỷ Vân Chi bỗng nghe thấy Lục Huyền bật cười.

"Sau này cũng sẽ đối xử với ta như vậy sao?" Lục Huyền hỏi, giọng vẫn còn ý cười.

Kỷ Vân Chi cảm thấy mình bị châm chọc. Nàng khẽ cau mày, nhỏ giọng biện bạch: "Sau này là sau này..."

Lục Huyền cúi đầu nhìn vẻ mặt lúng túng của nàng, nói: "Chắc là nàng không muốn ta tiễn."

Kỷ Vân Chi còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, cổ tay nàng bỗng bị Lục Huyền kéo lại. Kỷ Vân Chi ngẩn ra, sao hắn lại kéo tay nàng nữa rồi? Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Huyền.

Qua lớp vải áo mềm mại, ngón tay Lục Huyền xoa nhẹ lên cổ tay Kỷ Vân Chi, rồi từ từ di chuyển lên trên, chạm vào tay nàng, xòe những ngón tay đang cuộn tròn của nàng ra. Tay áo của Kỷ Vân Chi trượt xuống một chút, lộ ra đầu ngón tay.

Lục Huyền đặt cán ô vào tay nàng.

"Tuyết rơi đường trơn, cẩn thận." Lục Huyền lùi lại nửa bước, ra khỏi ô. Hắn xoay người đi về, không tiễn nàng nữa.

Kỷ Vân Chi đứng im tại chỗ, nhìn bóng dáng cao lớn của Lục Huyền bước vào màn tuyết. Một lúc lâu sau, nàng mới khẽ quay đầu, nhìn bàn tay đang cầm cán ô của mình.

Nếp gấp nhẹ trên tay áo, như thể là dấu vết Lục Huyền vừa để lại. Qua lớp vải áo, nàng vẫn cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại trên tay, đối lập hoàn toàn với gió tuyết bên ngoài.

...

Chớp mắt đã đến ngày mùng một tháng mười một, cũng là ngày trước đám cưới của Kỷ Vân Chi và Lục Huyền.

Phủ tướng quân họ Triệu.

Triệu Bảo Hà mặt mày sa sầm ngồi trước bàn trang điểm. Đồ sứ trong phòng vỡ tan tành trên mặt đất. Bàn ghế cũng xiêu vẹo, tất cả đều cho thấy chủ nhân căn phòng vừa mới nổi trận lôi đình.

Minh Lệ trưởng công chúa bước vào, liếc nhìn đồ đạc ngổn ngang trên sàn, cau mày nói: “Không phải đã nói sẽ giúp con xả giận rồi sao? Hà cớ gì lại tự làm mình tức giận như vậy.”

“Giúp con xả giận thế nào? Ngày mai bọn họ sẽ thành hôn rồi!” Triệu Bảo Hà bĩu môi.

“Không phải con nói con không thích Lục Huyền nữa sao? Ngày mai hắn có thành thân hay không thì liên quan gì đến con?”

“Con…con…con chính là không muốn thấy hắn thuận lợi thành hôn!”

“Yên tâm đi. Thánh chỉ tứ hôn không thể thay đổi, nhưng Lục gia cũng đừng hòng thuận lợi hoàn thành hôn lễ.” Minh Lệ trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, “Nếu không con cho rằng hôm nay mẫu thân vào cung làm gì?”

“Thật sao?” Triệu Bảo Hà đột nhiên đứng dậy, động đến vết thương sau lưng, đau đến mức nàng nghiến răng nghiến lợi.

“Con cẩn thận một chút!” Minh Lệ trưởng công chúa nhìn mà thấy xót xa, “Ngày mai con cứ chờ xem là được!”



Trời đã tối, Kỷ Vân Chi ngồi trong phòng, trên bàn trước mặt nàng bày ngay ngắn bộ hỷ phục.

Thỉnh thoảng nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa một tia buồn bã.

Lần cuối cùng nhìn về phía cửa, nàng hoàn toàn thu hồi ánh mắt, không chờ đợi nữa.

Lão thái thái nói với Kỷ Vân Chi rằng cha mẹ nàng sẽ đến dự hôn lễ của nàng, trong lòng Kỷ Vân Chi có chút nghi ngờ.

Sự thật chứng minh, nàng đã đoán đúng.

Cha mẹ thật sự không đến.

Rõ ràng là chuyện đã dự đoán được, nhưng khi thật sự xảy ra trước mắt, trong lòng Kỷ Vân Chi vẫn có chút khó chịu.

Ban ngày hôm nay, lão thái thái sợ nàng buồn, an ủi nàng một hồi lâu. Lão thái thái nói hôn kỳ quá gấp, có lẽ họ không kịp đến.

Kỷ Vân Chi ngoan ngoãn gật đầu nói phải.

Nhưng sự lạnh nhạt mười mấy năm qua đã in sâu trong lòng nàng, khiến nàng không thể nào tìm lý do cho họ nữa.

Thôi vậy, Kỷ Vân Chi đã quen rồi, trong lòng cũng không quá đau buồn.

“Biểu cô nương?” Lý ma ma cười tủm tỉm đứng ở cửa.

Kỷ Vân Chi vội vàng đứng dậy, mỉm cười nghênh đón bà vào.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?” Lý ma ma ngồi xuống, “Tối nay phải ngủ sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần, xinh đẹp rạng ngời làm tân nương tử!”

“Con đều biết rồi.” Kỷ Vân Chi mỉm cười gọi Xuân Đào lên dâng trà.

“Không uống trà nữa.” Lý ma ma cười bảo Xuân Đào lui xuống.

Xuân Đào mím môi cười, hiểu ý lui xuống, còn đóng cửa phòng thật kỹ.

Trong lòng Kỷ Vân Chi cũng hiểu Lý ma ma đến đây lúc này là để thay mẫu thân nàng dạy nàng một số “quy tắc” trong đêm tân hôn.

Kỷ Vân Chi ngồi thẳng lưng, như một học sinh ngoan ngoãn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Chỉ là đôi má dần đỏ ửng đã tố cáo sự bối rối của nàng.

Lý ma ma cố gắng dùng những lời lẽ ngắn gọn nhất để nói rõ ràng nhất có thể, vừa không thể để Kỷ Vân Chi xảy ra sai sót, vừa phải lo lắng tiểu cô nương da mặt mỏng nên cũng không thể nói quá chi tiết.

Tiễn Lý ma ma đi, Kỷ Vân Chi mặt đỏ bừng trở lại bàn trang điểm, nàng nhìn dáng vẻ của mình trong gương, vỗ vỗ mặt.

Một lúc lâu sau, nàng thở dài một hơi.

Cho dù lúc đầu khi nhận được thánh chỉ tứ hôn, Kỷ Vân Chi cảm thấy hôn sự này không tốt. Nhưng đã phải thành thân rồi, nàng sẽ dũng cảm bước tiếp. Con đường dù hoang vu đến đâu cũng có thể đi ra một lối nhỏ. Tương lai sẽ ra sao, đều nằm trong tay nàng.