Cô Bị Điên À?! Sao Lại Hẹn Hò Với Tà Thần?

Phó bản 1: Chương 1: Trò chơi tình yêu với quái vật ở thị trấn nhỏ

“Hệ thống quả thật không lừa mình.”

Ôn Thiền ngồi ở hàng ghế sau của một chiếc xe buýt, khẽ mỉm cười khi nhìn thấy trên xe có đủ loại nam thanh nữ tú.

Một năm trước, cô từng là thành viên của hệ thống xuyên nhanh dành cho vai ác. Hệ thống luôn nói cô đã làm rất tốt, và mỗi khi đối mặt với tình huống nguy hiểm, nó luôn hứa hẹn sẽ cho cô đủ thứ tốt. Đặc biệt, sau khi về hưu, cô sẽ được đền bù bằng một dàn trai đẹp xem như phần thưởng cho quãng thời gian dài làm việc cật lực.

Nhưng sau khi cô được nghỉ hưu thì hệ thống lại bị thu hồi. Và Ôn Thiền cũng không nhận được bất kỳ điều gì như lời mà hệ thống đã hứa.

Nhưng vừa rồi, cô lại một lần nữa xuyên không.

Cả xe buýt đều là những người có diện mạo thanh tú, liệu đây có phải là "phúc lợi" mà cô vẫn luôn chờ đợi?

Nhưng mà..

Xuyên vào một trò chơi kinh dị, liệu có phải hệ thống đã quá lố tay không?

...

Đang suy nghĩ, xe buýt đã chạy vào một đường hầm tối om, khiến xung quanh lập tức chìm vào bóng tối. Đột nhiên, tiếng chuông leng keng vang lên, phá tan bầu không khí im lặng đáng sợ.

“Chào mừng đến với địa điểm du lịch cấp 3S - Thị trấn Cầu Vồng.”

“Lưu ý: Người dân ở đây vô cùng nhỏ mọn và dễ ghi thù, tuyệt đối đừng làm họ tức giận. Hãy nhanh chóng tìm nơi trú ẩn an toàn và nghĩ cách sống sót. Nếu có câu hỏi, hãy hỏi hướng dẫn viên, anh ta sẽ giải đáp hầu hết các thắc mắc của bạn. Lần này, số người chơi được thả xuống là 100. Chúc mọi người có một chuyến du ngoạn vui vẻ!”

Sau tiếng thông báo, ánh sáng trắng chói lóa bỗng xuất hiện phía trước xe buýt khiến người trong phải nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Chiếc xe đã đi qua cổng chào với dòng chữ “Thị trấn Cầu Vồng”.

Quang cảnh xung quanh dần hiện rõ hơn: những ngôi nhà kiểu Tây nằm san sát, hai bên đường tràn ngập những khóm hoa rực rỡ sắc màu. Mùi hoa thoang thoảng trong không khí dễ chịu, giống như một câu chuyện cổ tích hiện ra trước mắt.

Hình như ở đây đang vào mùa hoa. Bởi lẽ, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua thôi thì trong không khí đã ngan ngát hương hoa khiến con người phải rung động.

“Đây là nơi nào vậy?”

“Mẹ ơi, con bị bắt cóc rồi!”

Người trên xe bắt đầu bừng tỉnh khỏi trạng thái ngỡ ngàng, nhiều người tỏ ra hoang mang, sợ hãi.

Một gã đàn ông gan dạ tiến tới định yêu cầu tài xế dừng xe. Nhưng vừa nhìn thấy tài xế, anh ta đã hét lên kinh hoàng và ngã nhào xuống sàn xe.

Mọi người theo tiếng ngước nhìn và đều tận mắt thấy được tài xế không phải là người, mà là một con rối gỗ vô hồn.

Chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở ngã tư đường, tài xế rối gỗ với cái miệng cứng ngắc lên tiếng:

“Đến nơi rồi, xuống xe đi.”

Không gian trên xe lặng ngắt như tờ. Một lúc sau, có người bắt đầu di chuyển. Ôn Thiền vươn vai, đứng dậy và bước xuống xe đầu tiên, trước những ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.

Mọi người nhìn bóng lưng cô và chỉ có thể nể phục dũng khí của cô.

Cùng lúc đó, một sinh viên với ánh mắt sáng suốt lên tiếng:

“Dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tôi, xe buýt, tài xế rối gỗ, trấn nhỏ kỳ lạ... Đây chắc chắn là một phó bản trong game kinh dị.”

Một người khác tức tối phản bác:

“Chết tiệt! Tao chẳng làm gì cả, tại sao lại bị cuốn vào đây? Có lý do gì không hả?”

Anh sinh viên đẩy gọng kính tưởng tượng trên mặt, cười một cách bí ẩn:

“Các cậu quên đợt bùng phát virus toàn cầu gần đây rồi sao?”

“Nhưng virus thì liên quan gì chứ? Lẽ ra đây phải là phó bản zombie mới đúng chứ?”

...

Xuống xe, Ôn Thiền nhìn thấy một cô gái cao ráo, tóc dài chạm eo, làn da trắng mịn đang đứng cách đó không xa, quay lưng về phía cô. Trên tay cô ấy cầm một tấm bảng ghi biển số xe buýt CH4444, chính là chiếc xe Ôn Thiền vừa đi.

Có lẽ đây chính là hướng dẫn viên.

Ôn Thiền bước đến gần, định chạm vào vai cô gái, nhưng khi vừa đến gần, cô phát hiện người này cao đến lạ thường, ít nhất phải 1m85. Cô đưa tay khẽ vỗ vai người đó:

“Cô... gái xinh đẹp... à?”

Ngay khi tay Ôn Thiền chạm vào, người đó quay đầu lại.

Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn không kém phần dịu dàng, Ôn Thiền nghẹn lời.

“Bóng dáng sát thủ!”

Anh ta thực sự là một sát thủ nhan sắc với gương mặt đẹp đến khó tin. Mái tóc dài được vuốt ra sau, phía trước là những sợi tóc ngắn lòa xòa dính mồ hôi. Đôi mắt to tròn sáng trong, nhưng trên gương mặt tinh tế ấy lại dính đầy nước sốt đỏ. Anh ta vừa ăn gì đó và để dính khắp mặt.

Ôn Thiền thấy anh chàng này có vẻ hơi đáng yêu, và bất giác nghĩ rằng có thể đây chính là "phúc lợi trai đẹp" mà hệ thống hứa hẹn.

Làm vai ác nhiều năm, giờ đến lượt cô nhận phần thưởng là những chàng trai đẹp trai ngốc nghếch thế này, thật đúng là ý trời!

Cô lấy khăn tay ra, đưa cho anh ta:

“Trước hết lau mặt đi đã.”

Anh chàng dường như không hiểu ý, do dự một chút rồi... cắn luôn chiếc khăn tay.

“Ê, cái đó không phải để ăn!”

Ôn Thiền hoảng hốt giật lại khăn tay, nhưng anh ta đã cắn quá chặt, khiến nó bị xé đôi. Cô bất lực nhìn phần khăn còn lại trên tay mình.

“Trời ơi, đẹp trai thế mà hóa ra lại là... ngốc à?”

Ôn Thiền đắn đo xem có nên cân nhắc lại việc chọn anh ta làm phúc lợi hay không, vì dù sao đây cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời cô.

Cô tiếp tục giúp anh chàng lau mặt và hỏi:

“Cậu có thể nói chuyện không?”

Anh ta nhìn cô, từ từ phát ra một tiếng nhỏ:

“Ừ.”

“Có tên không?”

“Lạc... Duyên.”

“Trời mưa có biết chạy về nhà không?”

Lạc Duyên nghiêng đầu, đôi mắt to tròn ngây thơ, đáp:

“Ừm...”

Ôn Thiền bật cười. Trời mưa biết chạy về nhà thì tốt rồi, chàng trai này quá hoàn hảo!

“Nhà cậu còn ai khác không?” Cô hỏi.

Lạc Duyên nhìn quanh, rồi lắc đầu.

Ôn Thiền càng hài lòng hơn, vỗ nhẹ vào cánh tay anh:

“Được rồi, lát nữa tôi về nhà cùng cậu.”

Như vậy là đã tìm được nơi trú ẩn an toàn, xem như bước đầu chiến thắng! Sảng khoái thật!

Trong khi đó, những người khác trên xe buýt cũng bắt đầu phản ứng và lần lượt xuống xe. Họ dần đồng tình với ý kiến của chành sinh viên rằng mình đã bị kéo vào một trò chơi kinh dị.

Dù không ai biết rõ đây là loại trò chơi gì, nhưng trước mắt họ chỉ có thể làm theo những lời nhắc nhở đã nghe trên xe buýt, bước từng bước một để tìm cách sống sót.

Như vậy, việc đầu tiên là phải tìm được hướng dẫn viên du lịch.

Bên ngoài giao lộ, ngoài Ôn Thiền ra chỉ còn lại một người nữa đang cầm tấm bảng.

Đó là một... cô gái xinh đẹp? À không, một chàng trai đẹp trai, thế thì không sao.

"Ê, cậu là hướng dẫn viên du lịch đúng không? Phòng trú ẩn an toàn ở đâu?" Một người có tính tình nóng nảy hét lên, giọng đầy bực tức. Bị kéo vào nơi này không rõ ràng, ai mà không cáu chứ? Ai mà có thể bình tĩnh, nói năng tử tế trong hoàn cảnh này cơ chứ?

Đương nhiên, Ôn Thiền không nằm trong nhóm người như vậy.

Lạc Duyên đứng đối diện với đám đông hỗn loạn trước mặt, theo bản năng lùi lại vài bước.

"Hỏi cậu đấy! Thằng nhóc trắng trẻo kia, cậu bị câm à?" Người nóng tính kia lớn tiếng mắng.

Lạc Duyên không nói gì, chỉ liếc nhìn người vừa mắng mình. Sau đó, anh lặng lẽ móc từ trong người ra một quyển sổ đen và một cây bút. Mở sổ ra, anh vẽ lên trang giấy một con số xiêu vẹo: "1."