Diễm Cơ im lặng một lúc.
Thái Hư Hải Yêu tộc hoành hành Bắc Hải hàng ngàn năm, ngay cả hoàng tộc Yêu tộc cũng bó tay, vậy mà lại bị Tôn Thượng tiện tay diệt tộc, còn bảo vật Dạ Quang Lưu Ly Thạch được truyền đời của Hải Yêu tộc cũng chỉ được gọi là "viên đá có chút tác dụng".
Ma Tôn quả nhiên là cửu ngũ chí tôn.
Cọng cỏ nhỏ trên bậu cửa sổ càng thêm cảm khái, thật là phung phí của trời. Thứ tốt như vậy mà nếu nó có được thì tốt biết mấy. Nghĩ đến đây, lá của nó run lên vì kích động. Đại ma đầu ngươi không cần thì cọng cỏ nhỏ vẫn cần, mau nhìn ta đi!!
Giọng nói do dự của Diễm Cơ vang lên: "Tôn Thượng, thuộc hạ có thể mạo muội hỏi một câu không?"
Dạ Kế Thanh thản nhiên nói: "Chuyện gì?"
Diễm Cơ cúi đầu cung kính nói: "Là về Dạ Quang Lưu Ly Thạch."
Vừa nhắc đến viên đá này, lá của Giản Chân lập tức dựng đứng lên. Ánh tà dương chiếu xuống, kéo dài bóng của cọng cỏ nhỏ, in hình cái bóng nhỏ bé đang lo lắng lên bàn.
Dạ Kế Thanh thấy dáng vẻ lo lắng của nó, khóe môi khẽ nhếch lên, hắn thản nhiên nói: "Hỏi đi."
Diễm Cơ nhìn về phía cọng cỏ bên cửa sổ.
Giản Chân hơi khó hiểu, nàng ta nhìn mình làm gì?
Diễm Cơ dưới điện hít sâu một hơi, nói: "Chậu hoa mà tiên thảo bên cửa sổ đang dùng, có phải là làm từ Dạ Quang Lưu Ly Thạch không?"
Cọng cỏ nhỏ bên cửa sổ cứng đờ cả người.
Người ngồi trên vương tọa, tư thế lười biếng, ngón tay thon dài gõ nhẹ, thích thú nhìn ra cửa sổ, thản nhiên nói: "Đúng thì sao."
Lời vừa dứt, cả người và cỏ đều kinh ngạc.
Diễm Cơ kinh ngạc vì Tôn Thượng lại dùng bảo vật chí tôn như vậy để làm chậu hoa cho một cọng cỏ.
Cọng cỏ nhỏ cũng kinh ngạc vì không ngờ tên đại ma đầu xấu tính, luôn thích trêu chọc mình này lại bằng lòng dùng linh thạch để giúp nó hóa hình. Thì ra nó đã hiểu lầm hắn rồi!!
Đang nghĩ ngợi, Diễm Cơ cảm khái nói: "Tôn Thượng đối với cọng tiên thảo này thật tốt, chắc chắn nó cũng sẽ báo đáp ân tình của ngài."
Cành của cọng cỏ nhỏ trong chậu cũng khẽ gật đầu. Ừm ừm, đại ma đầu, không ngờ ngươi là người tốt, ta đã hiểu lầm ngươi rồi, bản tiên thảo quyết định sau này sẽ không giận ngươi nữa!!
Dạ Kế Thanh ngồi trên vương tọa, tư thế lười biếng, tay chống cằm, đôi mắt đỏ nhìn lên, cong môi nói: "Ta không quan tâm nó có báo ân hay không, chỉ hơi tò mò, cọng cỏ ngốc này khi làm cỏ đã ngốc rồi, hóa hình người rồi có thông minh hơn chút nào không."
Giản Chân vừa còn đang cảm động trong chậu: "..."
Hiểu lầm cái gì chứ.
Lại trêu chọc nó nữa rồi!
Hu hu hu, Dạ Kế Thanh đúng là đồ xấu xa!!!