Trọng Sinh Ngắt Một Đoá Bạch Liên

Chương 1

"Tiểu thư, tiểu thư, màu lam sẫm mà người cất công chuẩn bị đã bị Nhạc Chi Chi lén lút dùng hết rồi!"

Ta từ trong bóng tối của tử thần tỉnh lại, tiếng thốt lên vội vã của nha hoàn thân cận Chu Sa đã đánh thức linh hồn ta. Lúc này, ta đang thay trang phục, chuẩn bị cho lễ cập kê sắp diễn ra.

Bộ y phục bằng tơ lụa màu xanh biếc cùng bức tranh thủy mặc được vẽ bằng màu lam sẫm do chính tay ta vẽ sẽ khiến ta trở thành nữ tử rạng rỡ nhất trong lễ cập kê của kinh thành.

Loại màu này, phụ mẫu ta đã cho người tìm kiếm suốt thời gian dài, mỗi lạng giá đến một hai trăm lượng vàng, chỉ chờ đợi ngày ta rạng rỡ trong lễ cập kê.

Theo diễn biến kiếp trước, ta vốn nên vì chuyện này mà hận Nhạc Chi Chi thấu xương, sau đó chính thức bắt đầu hành trình trả thù điên cuồng như một tiểu thư độc ác. Nhưng mọi nỗ lực của ta đều vô ích, bởi vị hôn phu Chung Ngôn của ta và những kẻ si tình khác sẽ ra mặt bảo vệ ả.

Chung Ngôn giả vờ kết hôn với ta, sau đó vu oan giá họa cho nhà họ Giang ta thông đồng với giặc, phản quốc. Phụ thân ta bị lăng trì xử tử, mẫu thân và ta bị chém đầu tại Ngọ Môn. Những người thân còn lại bị lưu đày đến Lĩnh Nam, vĩnh viễn không được phép quay về kinh thành.

Ngay trước khoảnh khắc đao phủ giơ cao lưỡi dao, Nhạc Chi Chi cố ý đến trước mặt ta diễu võ dương oai, bên cạnh ả là vị phu quân cũ của ta, Chung Ngôn. Ả cúi đầu nhìn ta, giờ đây đã thật thảm hại nhếch nhác, khạc nhổ một tiếng:

"Phi! Cái loại thiên kim đại tiểu thư gì chứ, bây giờ giờ không phải giống tiểu cẩu quỳ gối dưới chân ta hay sao?"

"Với bộ dạng này của ngươi, ta còn chê bẩn nếu để ngươi làm tiện tì đổ bô ban đêm cho ta!"

"Mau chết đi, để đoàn tụ với song thân của ngươi!"

Ánh sáng lạnh lóe lên, Giang Ly của kiếp trước chết tại pháp trường Ngọ Môn. Thi thể của phụ mẫu và ta bị treo trên cổng thành ba ngày để thị uy, cuối cùng bị cai ngục quấn chiếu rách ném vào bãi tha ma qua loa cho xong chuyện.

Có lẽ Diêm Vương cũng không muốn thu nhận vong hồn mang oán hận ngập trời như ta.

Mở mắt ra, ta lại trở về ngày lễ cập kê.

Khi tỉnh lại lần nữa, ta thầm bình tĩnh sắp xếp lại mọi chuyện trong ký ức. Thật ra, trong ngục tối ta đã vô số lần tưởng tượng "nếu như". Hít một hơi thật sâu, ta ghé vào tai Chu Sa dặn dò vài câu. Sau đó, ta chỉnh trang lại y phục trước gương rồi mới đi đến chính sảnh.

Chính sảnh Giang phủ tấp nập người. Phụ thân ta là Đại Lý Tự khanh, một trong chín vị quan chức cao nhất triều đình. Vậy nên những nhân vật có tiếng tăm ở kinh thành đều đến dự lễ cập kê của ta. Nhạc Chi Chi chắc cũng biết điều này nên mới chọn đúng hôm nay để cướp đi phong độ của ta.

Ả muốn khoe khoang tài năng trước vị hôn phu Chung Ngôn của ta, giành được sự tán thưởng của những quý khách tại đây . Đồng thời cũng lén lút tìm kiếm cho mình một chỗ dựa tốt hơn.

Nhạc Chi Chi mặc một bộ y phục đơn giản, trên đầu là trâm cài tóc mộc mạc. Nhưng với khuôn mặt tiểu bạch hoa thanh tú động lòng người, ả ta đã thu hút mọi ánh nhìn. Nét thanh tao cùng ngón tay thon thả vẽ nên bức tranh thủy mặc, quả là tài sắc vẹn toàn.

"Cô nương này vẽ đẹp quá, ngón tay thon thả như ngọc."

"Màu lam sẫm đắt đỏ, đây là lần đầu tiên ta thấy người dùng màu lam sẫm vẽ tranh."

"Người đẹp vẽ tranh, thật đẹp! Thật đẹp!"

...

Lời khen ngợi dành cho Nhạc Chi Chi vang lên không ngừng, khiến ta nhíu mày.

Ai không biết còn tưởng hôm nay là lễ cập kê của ả chứ.