Nhìn thấy mấy bà vυ' chuẩn bị đến kéo ta đi, ta không ngừng cầu xin tha mạng, trong lúc hỗn loạn, đột nhiên từ viện chính của lão phu nhân truyền đến tiếng khóc thảm thiết:
"Lão phu nhân mất rồi!"
Mọi người đều sững sờ tại chỗ, ta như thể vừa được giải thoát, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh thấm đẫm cả áo.
Lý Uyển Uyển chợt bừng tỉnh, hoảng hốt chạy về viện chính, ta vừa định đứng dậy thì một làn hương nhẹ nhàng phả đến, Lục Minh Châu đỡ lấy cánh tay ta, ghé sát vào tai ta, giọng nói nhẹ như làn gió:
"Hôm nay, thuốc của ta có mùi vị khác lạ đấy."
Một cơn gió thoảng qua, giọng nói của nàng tan biến vào hư không. Ta nhìn theo bóng dáng nàng vội vã hướng về viện chính mà ngẩn ngơ.
Tần thị thân hình béo mập, lại có tính cách vô cùng nóng nảy, cứng rắn. Mỗi khi nổi giận, bà thường chóng mặt, đau đầu, mặt mày đỏ bừng. Thuốc bà dùng hàng ngày chủ yếu là để thanh tâm tĩnh khí và làm hạ bớt khí huyết.
Lục Minh Châu thì cơ thể yếu ớt, khí huyết không đủ, nên thuốc nàng uống toàn là những loại bổ khí dưỡng huyết.
Lý Uyển Uyển để tỏ lòng hiếu thảo, thường sai bà vυ' thân cận của mình là bà Chu tự tay sắc và mang thuốc đến cho Tần thị. Còn thuốc của Lục Minh Châu thì hàng ngày được sắc ở bếp chính gần đó.
Những nha hoàn như ta, vốn được đào tạo để bán giá cao cho các gia đình quyền quý, từ nhỏ đã được dạy chút ít về y lý cơ bản. Vì vậy, khi ở trong bếp, qua việc xem xét bã thuốc mà Tiểu Thảo đưa cho ta, kết hợp với tình trạng sức khỏe của Tần thị và Lục Minh Châu, ta đã xác định được rằng bệnh của họ tương khắc với nhau.
Nữ nhân thường sợ đắng, nên trong thuốc đều cho không ít sơn tra và mật ong để điều hòa vị đắng. Vậy nên, hai bát thuốc có màu sắc và mùi vị gần giống nhau, đã bị “lấy nhầm.”
Tình cờ hôm nay, Tần thị vì Lý Uyển Uyển mà nổi cơn thịnh nộ, uống phải bát thuốc hoạt huyết, vừa đứng dậy thì ngã gục, chỉ trong chốc lát đã về tây thiên.
Quả nhiên, trời không tuyệt đường sống của ta.
Lão Hầu gia nổi giận, sai người điều tra sự việc.
Chẳng bao lâu, người ta phát hiện thuốc của Tần thị và Lục Minh Châu đã bị đổi chỗ thông qua những gì còn sót lại trong bát.
Bà Chu bị trói chặt, ném xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa, không ngừng dập đầu cầu xin, không còn chút kiêu ngạo nào khi bắt nạt ta trước kia.
“Hầu gia, nô tỳ oan uổng, thuốc hôm đó là do Tiểu Thảo ở bếp chính sắc, chính nàng ta đã lấy nhầm thuốc, nhầm bát, không liên quan gì đến nô tỳ!”
Tiểu Thảo quỳ xuống.
“Hầu gia minh xét, việc sắc thuốc cho lão phu nhân xưa nay đều do bà Chu đích thân làm, chúng nô tỳ nhỏ bé nào dám đυ.ng tay vào. Hơn nữa, hôm đó nô tỳ bị đánh, bị bà Chu đuổi ra ngoài, Như Ý tỷ tỷ ở phòng nhị công tử cũng có thể làm chứng cho nô tỳ.”
Ta quỳ xuống xác nhận, mấy bà vυ' khác trong bếp cũng nói rằng buổi chiều không thấy bà Chu ra khỏi bếp. Bà Chu bị bịt miệng, bị đánh chết bằng một loạt gậy lớn.
Lục Minh Châu dường như bị âm thanh ván gỗ đập vào da thịt làm khϊếp sợ, dùng khăn lau nước mắt.
“Bà Chu dù sao cũng là người hầu cận thân thiết của đệ muội, sao lại chính là người hại chết mẹ chồng được? Hôm nay mẹ chồng lại vừa cãi nhau với đệ muội, nhiều sự trùng hợp như thế, âu cũng chỉ có thể nói là trời định mà thôi.”
Những lời nhẹ nhàng mà sắc bén như dao.
Sắc mặt của lão Hầu gia càng thêm u ám, lạnh lùng liếc nhìn Lý Uyển Uyển. Hạ Chi Chu mắt đỏ hoe vì khóc, nghiến răng giận dữ nhìn Lý Uyển Uyển.