Ôn Tinh giả vờ như không nhìn thấy khao khát trong ánh mắt của mẹ, ngoan ngoãn gật đầu, “Mẹ ơi, mẹ muốn gì ạ?”
Mẹ hài lòng nắm lấy tay Ôn Tinh, để lên lòng bàn tay mình và nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Bà thích những đứa con ngoan, vì chỉ có ngoan ngoãn mới có cơ hội sống sót.
“Con cũng hiểu tình hình gia đình mình bây giờ rồi, em trai con đang trong thời kỳ cần phát triển trí não, nên dinh dưỡng phải được đảm bảo.”
Khi nói điều này, ánh mắt của mẹ không rời khỏi khuôn mặt Ôn Tinh, và liên tục làm động tác nuốt nước bọt.
“Con hiểu rồi mẹ, mẹ không cần nói thêm nữa.” Vừa dứt lời, tay của mẹ đã không chờ được mà vươn về phía cổ của cô.
“Nhưng mà!” Ôn Tinh theo bản năng lùi lại, giọng nói đột ngột chuyển hướng, “Vì em trai, con sẵn sàng hy sinh bất cứ điều gì, nhưng mỗi phần thịt lại có hương vị khác nhau. Con nghĩ mình nên hỏi ý kiến em trai trước.”
Đầu ngón tay của mẹ vừa chạm vào da Ôn Tinh liền dừng lại, móng tay sắc nhọn như lưỡi dao đã để lại một vệt đỏ trên cổ cô.
“Ừm… cũng đúng.” Mẹ cúi tay xuống, lẩm bẩm.
Ôn Tinh thở phào nhẹ nhõm.
May mà chỉ cần biết cách lợi dụng sự tồn tại của em trai, mẹ cũng dễ bị đánh lừa.
“Con đi ngủ sớm đi, mẹ sẽ không làm phiền nữa.” Mẹ đứng dậy và được Ôn Tinh tiễn ra cửa.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, toàn bộ sức lực trong cơ thể Ôn Tinh như bị rút cạn, bàn tay từ từ trượt khỏi nắm đấm cửa và cô ngã ngồi xuống đất.
Cảnh tượng bên ngoài cửa sổ vừa rồi như một virus máy tính, không ngừng tua đi tua lại trong đầu cô.
“Ọe...!”
Ôn Tinh cố gắng đứng lên, liên tục nôn khan.
Cô vẫn chưa thể nghỉ ngơi.
Cần phải tìm cách thay đổi kết cục chắc chắn sẽ chết vào ngày mai...
---
Sáng hôm sau, cả gia đình năm người ngồi quây quần quanh bàn ăn.
Mẹ không thể kiềm chế được mà hỏi em trai, “Con yêu, trưa nay con muốn ăn thịt gì?” Nói xong, bà còn liếc nhìn Ôn Tinh.
Ôn Tinh đứng dậy đi múc cháo, nhưng động tác khựng lại. Cô gắng gượng giữ bình tĩnh, xoay người vào bếp.
Vừa quay lưng lại, cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt đầy sát khí như kim đâm vào da thịt mình.
Ánh mắt cô dừng lại trên con dao cắt xương, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
“Thịt đầu heo.” Em trai lên tiếng, tay chỉ thẳng vào đầu mẹ, trên môi nở nụ cười nhẹ.
“Mẹ, con—”
Phụp… loảng xoảng!
Mẹ vừa mới mở lời, Ôn Tinh từ phía sau đã dứt khoát kết liễu bà bằng một nhát dao.
Lưỡi dao đâm vào khe giữa đốt sống cổ thứ hai, mạnh mẽ cắt một đường, một nhát đứt đầu.
Cái đầu rơi vào bát canh, nửa khuôn mặt ngâm trong nước, nửa khuôn mặt nổi lên trên, đôi mắt chết không nhắm, hai hàng lệ máu chảy dài.
Ôn Tinh là một cô gái ngoan, rất yêu gia đình mình. Giờ mẹ đã chết, cô không thể tỏ ra quá bình thản.
Cô cố ý thể hiện sự đau đớn, vứt con dao xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt tròn xoe ngấn nước, khóc đến đỏ hoe, dáng vẻ đau đớn khiến người ta thương xót.
“Mẹ ơi, vì mạng sống của em trai, mẹ yên nghỉ nhé...” Giọng nghẹn ngào, cô ngã sụp xuống, gục đầu lên thi thể không đầu của mẹ.
Trong tình cảnh này, may mà trước đó cô đã lén xem qua nhật ký của em trai.
Biết rằng cậu em trai này có chút tâm lý méo mó, thích thú với những cảnh tượng ghê rợn đẫm máu.
Ôn Tinh cũng có bằng tiến sĩ tâm lý học, lợi dụng tâm lý của em trai để mời cậu tham gia vào màn kịch này không phải là việc quá khó.
Còn gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn việc một con thỏ ngoan hiền bất ngờ phản công và gϊếŧ chết con rắn độc?
Ba đập mạnh bát đũa xuống bàn, mắt dán chặt vào thi thể của mẹ.
Ôn Tinh cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, tay từ từ đưa về phía con dao cắt xương.
Chẳng lẽ yêu cầu của em trai không phải là tuyệt đối trong gia đình này sao?
Những ngày qua cô cẩn thận từng li từng tí, sống theo quy tắc và phân tích của bản thân để tồn tại đến giờ.
Chẳng lẽ cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cái chết?
“Đi, lấy rượu cho tao, con mụ này cuối cùng cũng chết rồi, ha ha ha ha!”
Xác nhận rằng mẹ đã hoàn toàn trở thành xác chết, ba bật cười lớn, kéo Ôn Tinh lại gần, vỗ vỗ vào lưng cô.
Bàn tay to dày vỗ mạnh lên lưng, khiến xương cốt của cô như muốn gãy vụn.
Cô không dám chậm trễ, nhanh chóng vào bếp, mở tủ lạnh lấy một chai bia.
Rót hết bia bên trong, thay bằng rượu trắng mạnh, rồi thêm vào rất nhiều nước ép cà chua tươi.
Qua mấy ngày quan sát, Ôn Tinh phát hiện rằng đồ ăn mẹ nấu khi thì mặn kinh khủng, khi thì nhạt vô vị.
Vì vậy, cô đã làm một thử nghiệm trước đó, tráo đổi các lọ gia vị với nhau.
Kết quả là thức ăn hôm sau có mùi vị không thể tả nổi, nhưng ngoại trừ cô, các thành viên khác trong gia đình ăn mà mặt không hề biến sắc.
Lúc đó, Ôn Tinh gần như chắc chắn một điều, họ không có vị giác.
“Ba, đây ạ.” Sau khi làm xong mọi thứ, Ôn Tinh lau mồ hôi trên tay và đưa chai rượu cho ba.
Ực ưc…
Ba uống cạn chai rượu.
Em trai và anh trai cũng đã ăn xong, đặt đũa xuống, không ai có biểu cảm gì đặc biệt trước cái chết của mẹ.
Một giây...
Rượu trắng mạnh bắt đầu phát huy tác dụng rất nhanh, mặt ba đỏ bừng, ông loạng choạng đứng lên rời khỏi bàn.
Hai giây...
Cả em trai và anh trai bắt đầu đau bụng, mỗi người vào một phòng vệ sinh.
Ba giây...
Ba ngã xuống đất, rượu trắng pha với cà chua khiến ông đau đầu dữ dội, ông đập mạnh đầu xuống đất, một nửa hộp sọ bị lõm vào.
Bốn giây...
Ba co giật giống như cá trên cạn, rồi dần dần im lặng hẳn.
Năm giây...
Từ hai phòng vệ sinh vang lên âm thanh cơ thể đổ xuống.
Những gia vị hỗn loạn, nhờ sự lựa chọn của Ôn Tinh, đã giúp mẹ cô vô tình tạo ra một loại thuốc độc.
Ba phút trước, gia đình năm người vẫn còn hòa thuận, giờ đây chỉ còn lại Ôn Tinh ngồi một mình trước bàn ăn.
Trước mặt cô là thi thể không đầu của mẹ, sau lưng cô, bên cạnh ghế sofa là xác ba với hộp sọ bị vỡ nát, trong hai phòng vệ sinh là xác của hai người anh em sau khi chết vì nôn mửa và tiêu chảy.
Ánh sáng ban mai xuyên qua bóng tối, Ôn Tinh bước vào phòng tắm để rửa sạch máu trên người.
Cộc cộc cộc—
Tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Tinh lập tức tắt nước, nín thở, mắt dán chặt vào cánh cửa phòng tắm đã khóa chặt.
Cộc cộc cộc—
Hừ... hết hồn.
Âm thanh của nước chảy đã khiến cô không nghe rõ, tiếng gõ thực ra là ở cửa chính chứ không phải cửa phòng tắm.
Ôn Tinh lau khô mái tóc ướt, tay bưng bát canh có đầu mẹ trên bàn, bước ra mở cửa.
Bây giờ, cô sẽ dùng bát canh đầu người này để đổi lấy cơ hội rời khỏi nơi này.