Là trùng hợp sao?
Bây giờ thông tin vẫn chưa đủ, việc có phải là trùng hợp hay không cũng chẳng còn ý nghĩa, điều quan trọng trước mắt vẫn là những chuyện cần giải quyết hơn.
Bạch Nhuế nở một nụ cười yêu kiều, nhẹ nhàng tiến đến, dịu dàng kéo tay áo Niếp Văn Tĩnh, giống như một chú chim nhỏ nép mình, nhẹ nhàng hỏi:
"Niếp tổng, phòng bệnh của chị ở đâu vậy? Em muốn nói chuyện với chị."
Niếp Văn Tĩnh bước đi phía trước, ra hiệu cho Bạch Nhuế đi theo, trông vẻ ngoài bình tĩnh.
Bạch Nhuế suy nghĩ mãi không biết phải mở lời thế nào. Trên đường đi, cô cân nhắc từng câu chữ. Mãi đến khi ngồi xuống trong phòng bệnh đơn, cô mới gom góp được vài lời:
"Niếp tổng, trước đây em chỉ mong được ở bên cạnh chị, chẳng suy tính gì khác. Nhưng sau đợt bệnh này, em có một chút suy nghĩ, muốn thổ lộ với chị. Trong lòng em, người mà em tin tưởng nhất, dựa vào nhất, chính là chị. Em muốn nhận được lời khuyên và sự giúp đỡ từ chị, được không?"
Bạch Nhuế đã cố gắng rèn luyện, ánh mắt chân thành, giọng điệu dịu dàng xen chút e dè, kiểu khiến người khác dễ sinh lòng thương cảm.
Nhưng với người trước mắt này, không thể áp dụng cách suy đoán thông thường. Bạch Nhuế nói xong, chăm chú nhìn Niếp Văn Tĩnh, hy vọng nhận được phản ứng nào đó.
Tiếc là khuôn mặt của Niếp Văn Tĩnh không hề thay đổi, ánh mắt cũng không liếc qua.
Cô ấy chỉ cầm chiếc dĩa nhỏ, món đồ dùng để ăn trái cây. Đĩa trái cây tươi được đặt ngay trước mặt, nhưng cô ấy chẳng hề cắm một miếng nào mà chỉ xoay xoay chiếc dĩa, chăm chú nhìn.
"Vậy nên?"
Giọng cô ấy hỏi lại, trầm lắng.
"Vậy nên… em đang nghĩ, sau khi xuất viện, công ty có thể tạo thêm cho em vài cơ hội kiếm tiền không? Em không kén chọn đâu, từ chương trình thực tế, quảng cáo, đến sự kiện ngoài trời, em đều có thể làm… được không, Niếp tổng?"
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhuế chủ động xin Niếp Văn Tĩnh tài nguyên.
Nếu không phải rất muốn hủy hợp đồng, cô chẳng đời nào nhờ vả Niếp Văn Tĩnh, thà không kiếm đồng nào. Nhưng nghĩ lại, cô cũng chẳng thể để mình phục vụ Niếp Văn Tĩnh suốt bốn năm qua mà không nhận lại được gì.
Hôm nay chính là bước đầu tiên để thu lợi từ Niếp Văn Tĩnh.
"Em muốn tài nguyên à?"
Niếp Văn Tĩnh nhanh chóng hiểu ra.
"Vâng… không phải vì điều gì khác, chỉ là em muốn có một khoản để phòng thân, lỡ sau này có phải nhập viện nữa thì không cần đến tiền của chị…"
Bạch Nhuế cụp mắt xuống, khẽ cúi đầu, tay còn lại cầm chiếc dĩa nhỏ khác, lấy một quả cà chua bi từ đĩa trái cây, đưa đến trước mặt Niếp Văn Tĩnh, giọng dịu dàng nhỏ nhẹ:
"Xin chị đấy, chị yêu…"
Chỉ trong vài khoảnh khắc nhất định trên giường, Bạch Nhuế mới gọi Niếp Văn Tĩnh hai tiếng "chị yêu," và mỗi lần nghe thấy, Niếp Văn Tĩnh lại phấn khích như được tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nhuế nài nỉ Niếp Văn Tĩnh, lại còn gọi cô ấy như thế, khiến không khí đột nhiên trở nên mờ ám.
Ánh mắt của Niếp Văn Tĩnh trở nên sâu thẳm, cô trực tiếp kéo Bạch Nhuế lại, ép xuống giường bệnh và bắt đầu cởϊ áσ cô.
"Ưm… Niếp tổng, đừng vội mà… đây là bệnh viện…"
"Phòng của tôi không ai vào được."
Bộ đồ bệnh nhân của Bạch Nhuế đã bị kéo xuống đến vai, cô thở hổn hển, muốn đẩy người phía trên ra nhưng tay chân mềm nhũn không còn chút sức lực.