Bạch Nhuế cười nhạt đáp lại, ánh mắt vừa lướt qua sảnh chính thì lần đầu nhìn kỹ gương mặt người phụ nữ, rồi khẽ lắc đầu thất vọng:
"Nhưng chị à, em chẳng hứng thú với chị, tự nhiên cũng không có gì để hỏi."
Sắc mặt người đẹp thay đổi mấy lần, bỗng trở nên lấn tới, đưa tay sờ lên cánh tay Bạch Nhuế, tay còn lại không chần chừ vòng qua eo cô, rõ ràng muốn đi xa hơn.
Bạch Nhuế khẽ hừ lạnh, cười nhạt:
"Chị ơi, sao chị lại không chịu uống rượu mời mà đòi uống rượu phạt thế nhỉ?"
Bạch Nhuế giơ tay lên, nửa ly champagne lập tức tạt thẳng vào người phụ nữ kia.
Sau đó, cô nhẹ nhàng xoay người, như một đám mây ngập tràn ánh nắng vàng, lướt khỏi ban công, bỏ lại tiếng hét chói tai và lời phàn nàn giận dữ phía sau.
Thật không may, khi vừa bước khỏi ban công, Bạch Nhuế mới phát hiện Niếp Văn Tĩnh đã đứng ngay bên ngoài từ lúc nào, đứng trong góc khuất mà cô không nhận ra, chắc là đã chứng kiến trọn vẹn vở kịch vừa rồi.
"A, Niếp tổng sao đến nhanh thế? Sao lại ở đây? Hay chúng ta qua bên kia nhé..."
Bạch Nhuế lập tức tiến đến bên cạnh Niếp Văn Tĩnh, nở nụ cười vô cùng hiền lành, nhưng Niếp Văn Tĩnh chỉ cau mày nhìn cô, lạnh lùng hỏi:
"Dạo này cô làm sao thế? Không bình thường chút nào."
Nụ cười của Bạch Nhuế càng tươi hơn:
"Làm sao là làm sao, em vẫn bình thường mà. Niếp tổng chẳng phải luôn thích đóa hồng có gai như em sao?"
Niếp Văn Tĩnh cau mày chặt hơn, có vẻ không hài lòng với lời đáp này nhưng lại không buồn phản bác, chỉ xoay người, chiếc váy đen dài kéo lê trên sàn, phần xương bướm trên lưng như sắp bung cánh bay đi.
Dù nhìn bao nhiêu lần, Bạch Nhuế vẫn luôn ngỡ ngàng trước sự hoàn mỹ của cơ thể Niếp Văn Tĩnh.
Cô thầm tính toán thời gian, cũng đã gần đến giờ rồi, đúng lúc này, giai điệu tinh tế và sang trọng của điệu waltz vang lên trong khu vực khiêu vũ.
Bạch Nhuế bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Niếp Văn Tĩnh:
"Niếp tổng, chúng ta đi khiêu vũ nhé? Điệu nhảy mở màn của bữa tiệc nên là của chị mà."
Niếp Văn Tĩnh quay lại, ánh mắt lạnh lẽo:
"Cô không biết là tôi chưa từng nhảy à?"
Bạch Nhuế ngẩn người, theo phản xạ đáp lại:
"Em đâu biết, chị cũng đâu bao giờ đưa em đi dự tiệc đâu mà."
Niếp Văn Tĩnh dừng lại một chút, rồi vươn tay ra, nắm chặt tay Bạch Nhuế kéo về phía sàn nhảy.
Khu vực khiêu vũ vốn đã có vài cặp đôi đang nhảy, nhưng khi nhìn thấy Niếp Văn Tĩnh, mọi người lập tức hiểu ý nhường chỗ, để lại vị trí trung tâm cho cô.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Niếp Văn Tĩnh và người bạn nhảy mặc bộ váy vàng rực rỡ bên cạnh.
Niếp Văn Tĩnh vốn rất ghét các buổi tiệc xã giao, chưa từng nhảy, cũng chưa bao giờ đi cùng người bạn nào, khiến mọi người đều không rõ cô thích nam hay nữ.
Thế mà hôm nay, cô lại xuất hiện cùng một nữ bạn nhảy.
"Chẳng lẽ Niếp Văn Tĩnh thực sự thích nữ sao? Giờ này chẳng phải là ngầm công khai rồi ư?"
Tai của Bạch Nhuế rất nhạy, thỉnh thoảng lại nghe được những lời xì xào đó, cô vừa xoay người trong vòng tay Niếp Văn Tĩnh vừa siết nhẹ vòng eo của chị ấy, chợt cười khẽ, nghiêng đầu hỏi:
“Niếp tổng, hôm nay chị đưa em đến đây, chẳng lẽ thật sự muốn công khai sao?”