Niếp Văn Tĩnh gật đầu, không nói lời nào, sải bước đến sau lưng Bạch Nhuế, một tay đặt lên eo cô, kéo mạnh, khiến chiếc áo thun cô đang mặc tuột ra.
Bạch Nhuế bất giác lùi lại một chút, nhưng không dám phản kháng, chỉ để mặc cho Niếp Văn Tĩnh giúp cô cởi đồ, giờ trên người chỉ còn lại nội y. Cô đưa tay với lấy chiếc váy sang trọng kia.
“Lại gây chuyện bên ngoài à?”
Niếp Văn Tĩnh im lặng nhìn Bạch Nhuế thay đồ, trong ánh mắt ẩn chứa một thứ cảm xúc khó nói.
Bạch Nhuế cũng đã cởϊ qυầи, so bộ váy lên người mình, phát hiện nó quả thực rất vừa vặn, liền bắt đầu mặc vào.
Nhưng thiết kế của váy khá phức tạp, khiến cô loay hoay không mặc vào được, có chỗ còn bị vướng lại. Cô chỉ khẽ gật đầu đáp, không có hứng thú trả lời câu hỏi của Niếp Văn Tĩnh.
"Không ngoan, phải phạt, về nhà rồi tính."
Niếp Văn Tĩnh nói thản nhiên, giọng điệu không chút cảm xúc.
Bạch Nhuế đảo mắt:
"Ồ."
Hôm nay không về nhà, sau này cũng không về, phạt cô ấy tự mà xử lý đi, hừ.
Bạch Nhuế mặc xong váy, đứng đó thướt tha đầy kiêu hãnh, ngắm mình trong gương rồi không nhịn được thốt lên: "Oa," sau đó đặt hai tay lên má, cười ngọt ngào:
"Niếp Tổng, hôm nay em mới phát hiện, ánh mắt của chị thật là tuyệt!"
Niếp Văn Tinh cũng nhìn vào gương, ánh mắt hai người giao nhau trong gương, nụ cười trên gương mặt Bạch Nhuế bỗng trở nên cứng đờ, còn Niếp Văn Tĩnh thì chậm rãi nở một nụ cười.
"Chọn em, quả là ánh mắt của tôi rất chuẩn."
Bạch Nhuế:
"...Không phải, em đang nói về bộ váy."
Niếp Văn Tĩnh lặng lẽ quay mặt lại, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên qua Bạch Nhuế, không nói thêm gì nữa.
Bạch Nhuế vội bước nhanh ra ngoài, ở chung với Niếp Văn Tĩnh trong căn phòng nhỏ này khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Thế nhưng cô lại bị Niếp Văn ĩnh kéo lại.
"Đợi đã."
Niếp Văn Tĩnh lấy từ túi xách một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ tinh xảo.
Cô cầm vòng cổ lên, hai tay nhẹ nhàng đặt lên cổ Bạch Nhuế, rồi vòng ra phía sau lưng cô.
Làn da mịn màng trên cổ kết hợp cùng với chiếc vòng sáng lấp lánh, Niếp Văn Tĩnh đưa ngón tay trượt qua bờ vai mềm mại của Bạch Nhuế, dừng lại một chút ở gáy cô trước khi nhẹ nhàng cài khóa vòng cổ.
Toàn bộ vùng da phía sau cổ Bạch Nhuế nổi lên một lớp da gà mỏng, gió thoảng qua khiến cô thấy nhồn nhột, nơi ngón tay chạm vào lại càng nhạy cảm.
"Xong rồi, tự mình đi vào, tôi có chút việc phải xử lý, gặp ở hội trường nhé."
Niếp Văn Tĩnh nói với giọng trầm thấp, sau đó véo nhẹ vào má Bạch Nhuế, rồi quay người bước ra ngoài.
Buổi tiệc từ thiện của tập đoàn Tinh Diệu hôm nay mang tính chất riêng tư, không mời nhiều phóng viên, cũng không có ý định quảng bá rầm rộ.
Tuy nhiên, những người có mặt tại buổi tiệc này đều là nhân vật có địa vị cao, các ngôi sao của tập đoàn cũng chỉ mời một vài đại diện tiêu biểu.
Vốn dĩ nữ diễn viên trẻ được chọn làm đại diện, Ái Như Mạn, đột nhiên gặp sự cố và không đến kịp. Người phụ trách sự kiện đang đau đầu suy nghĩ cách thay thế thì đột nhiên nghe nhân viên đón khách báo:
"Cô Bạch Nhuế đã đến."