Ái Như Mạn cũng lùi lại một bước, có vẻ đã nhận ra điều gì đó, vội vàng lên tiếng kêu:
“Niếp Tổng! Xin cô hãy làm chủ cho tôi! Là Bạch Nhuế! Cô ta dám tạt nước tẩy trang lên người tôi! Bộ váy này là đồ tài trợ, giờ không thể lên sân khấu được, phải bồi thường cho người ta, đây chính là thiệt hại của công ty! Tất cả là tại Bạch Nhuế!”
Đôi mắt cong cong tuyệt đẹp của Bạch Nhuế lặng lẽ nhìn Niếp Văn Tĩnh, không hề biện bạch.
Thực sự cô cũng chẳng muốn nói gì, ngày cuối cùng rồi, tùy đi, chết ở đâu thì cũng là chết, dù Niếp Văn Tĩnh có nổi giận thì cũng không thay đổi được thời khắc định mệnh, chỉ là chỗ chết có thể khác mà thôi.
Ánh mắt của Niếp Văn Tĩnh lạnh lẽo, mang một sự xa cách không giống trần gian.
Cô sải bước dài ra khỏi thang máy, theo sau là bốn người mặc đồng phục, cùng đẩy vào một chiếc hộp cao hơn cả người.
“Nhuế Nhuế, lại đây, xem trang phục của em nào.”
Giọng của Niếp Văn Tĩnh nghe rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng, lời nói ấy lại như tiếng sấm vang dội đánh thẳng vào đầu mọi người.
Ái Như Mạn giật mình kêu lên một tiếng, rồi ngã sụp xuống đất như thể vừa bị quất roi mạnh.
Còn Bạch Nhuế thì mỉm cười, chậm rãi bước về phía Niếp Văn Tĩnh, cúi người thực hiện một động tác chào kiểu phương Tây đầy kiểu cách và cố tình trêu chọc:
“Cảm ơn Niếp Tổng, cô đúng là cứu tinh của tôi.”
Không rõ xuất phát từ tâm trạng gì, Niếp Văn Tĩnh bảo người mang bộ váy sang phòng nhỏ bên cạnh.
Bạch Nhuế nhướng mày, xoay người bước vào phòng, dáng đi uyển chuyển như cành liễu trong gió, toát lên một vẻ quyến rũ khó tả.
Niếp Văn Tĩnh nhìn theo với ánh mắt trầm lắng, bước vào theo sau cô, rồi đóng cửa lại ngay trước mặt mọi người.
Đám người hóng chuyện ngoài kia lúc đầu có đến mấy chục người, giờ ai nấy đều đơ ra như bị đóng băng.
Ái Như Mạn đứng đó, tóc tai rũ rượi, nước trên người đã khô lại, gương mặt trang điểm lem nhem, biểu cảm kỳ lạ.
“Haha… ha… Vậy là, cô ta thực sự không nói dối… Niếp Tổng tự tay mang váy đến thật…”
Ái Như Mạn lảo đảo bước về phía sau, miệng lẩm bẩm những lời mà không ai nghe rõ. Hai trợ lý vội vàng đỡ cô ngồi xuống và loay hoay giúp cô thay đồ.
Những người khác không ai quan tâm đến Ái Như Mạn nữa. Ai cũng chỉ biết trao đổi ánh mắt nghi ngờ, nhưng chẳng ai dám nói thêm gì.
“Rõ ràng trước đây Bạch Nhuế chẳng có gì nổi bật…”
“Cô ấy vào công ty cũng được bốn năm rồi nhỉ? Từ khi nào lại thân với Niếp Tổng như vậy…”
“Thật không ngờ Niếp Tổng lại có gu này…”
“Nhưng mà, tự mình mang váy đến tận nơi thế này, đúng là chiều quá…”
Cô nữ diễn viên có giọng the thé khi nãy bỗng nhớ lại câu mà Bạch Nhuế đã nói với mình:
“Cô ta cặp được với giám đốc chi nhánh đấy hả? Thật không phải chuyện nhỏ đâu!”
Môi cô khẽ giật giật, bây giờ mới hiểu câu nói đó mỉa mai đến thế nào.
Trong căn phòng nhỏ chật hẹp, chỉ riêng bộ váy thôi cũng đã chiếm gần nửa diện tích.
Nhân viên mở hộp váy ra, sắp xếp gọn gàng rồi lẳng lặng rời khỏi phòng.
Ánh mắt của Bạch Nhuế dính chặt vào bộ váy, không thể rời đi được. Những năm qua cô cũng từng mặc không ít lễ phục, nhưng chưa bao giờ thấy bộ nào đẹp đến kinh diễm như thế này.
Cô nhìn Niếp Văn Tĩnh với vẻ mặt đầy vẻ ngạc nhiên:
“Bộ váy tuyệt đẹp như thế này thật sự là cho tôi sao? Cảm ơn Niếp Tổng!”