“Liên quan gì đến mày?”
Quản lý Nghiêm trừng mắt, lườm cô bé rồi lập tức đưa tay che lấy cánh tay mình, cố gắng ngăn ánh mắt của Niên Niên.
“Thôi được, nếu cô không muốn nói, vậy để tôi phá giải luôn nhé.”
Niên Niên thực ra chỉ tò mò về nguồn gốc của hình xăm này thôi.
Dù gì, Nghiêm Lỵ chắc chắn không phải là người trong giới huyền môn.
Loại lời nguyền này, sau khi bị phá, sẽ phản phệ lại người đã thực hiện nó. Điều khiến Niên Niên thấy đặc biệt là kẻ thực hiện đã khéo léo dùng hình xăm để chuyển luôn hậu quả phản phệ sang Nghiêm Lỵ.
Cô bé không hiểu những uẩn khúc trong thế giới người lớn.
Đối với cô, mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.
Trong suy nghĩ của Niên Niên, một người mang theo lời nguyền như vậy, hàng ngày đi lại trong công ty của ba cô, ảnh hưởng đến vận mệnh và tương lai của ông, lại còn không chịu tiết lộ nguồn gốc hình xăm thì chắc chắn là đang che giấu điều gì đó.
Sư phụ từng dạy: Người không làm chuyện sai trái thì luôn thẳng thắn, đường hoàng.
Nếu không dám minh bạch, hẳn là người này có vấn đề.
Cô cho rằng, nếu người phụ nữ này cố ý giấu diếm, chắc chắn là đồng phạm với kẻ thực hiện lời nguyền.
Do đó, việc bị phản phệ cũng coi như nhận quả báo đi.
Cô bé không hề nghĩ đến khả năng bị ép buộc hay lừa dối.
Dù sao cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ, làm sao suy diễn được những âm mưu phức tạp.
Nghiêm Lỵ không hiểu cô bé đang nói gì.
Quả thực, bà ta đã làm hình xăm này theo lời một người khác và nhận được một khoản tiền lớn.
Nhưng bà ta hoàn toàn không biết hình xăm này có tác dụng gì.
Để tránh bị ai phát hiện, ngay cả mùa hè, bà ta cũng luôn mặc áo dài tay che kín.
“Con nhóc này điên rồi à?”
Nghiêm Lỵ lườm cô bé một cái, đứng dậy định rời đi.
Bà ta không thèm quan tâm đến tổng giám đốc hay gì nữa.
Công ty này, bà ta không muốn ở lại thêm một giây nào cả.
Niên Niên không ngăn cản và Dư Sơn Hà cũng không có hành động gì.
Cô bé rút từ trong túi xách ra một thanh kiếm gỗ đào mini, sau đó lấy một sợi tóc vương lại trên ghế, quấn nó quanh chuôi kiếm.
Tiếp đó, cô chắp hai ngón tay, nhắm mắt niệm chú.
Một lần nữa, Dư Sơn Hà bị con gái làm cho kinh ngạc.
Cái túi xách mà Niên Niên luôn mang theo, thậm chí là ôm cả trong lúc ngủ, ông cứ nghĩ nó là một vật kỷ niệm đơn giản, chẳng ngờ nó lại là một “kho báu”!
Thanh kiếm gỗ đào, dù là phiên bản nhỏ, cũng dài đến nửa mét.
Cái túi xách nhìn như túi đựng sách thông thường, sao có thể chứa nổi thanh kiếm dài như vậy?
Là túi càn khôn? Pháp bảo đặc biệt? Hay là gì khác?
Trong lúc ông còn đang dán mắt vào túi xách, thanh kiếm gỗ đào trong tay Niên Niên đột nhiên bốc cháy.
Nhưng không phải ngọn lửa đỏ thông thường mà là lửa màu vàng kim.
Đúng lúc Nghiêm Lỵ chạm vào tay nắm cửa, Niên Niên vung nhẹ cổ tay, múa kiếm từ trên xuống, tạo thành một động tác đẹp mắt.
Nghiêm Lỵ lập tức hét lên, ngã xuống đất, toàn thân co giật không ngừng, miệng sùi bọt mép.
Trông bà ta chẳng khác gì người bị động kinh.
Đồng thời, từ hình xăm trên cánh tay bà ta bốc lên những làn khói đen.
Khói đen nhanh chóng ngưng tụ thành một bóng đen hình người, sau đó lao thẳng về phía Niên Niên.
Dư Sơn Hà lập tức nhận ra bóng đen không phải thứ tốt lành gì.
Ông không khỏi nhớ lại hình ảnh con quỷ đáng sợ mà mình từng gặp, theo bản năng lao tới để bảo vệ con gái.
Nhưng thực tế chứng minh rằng…
Niên Niên là bất khả chiến bại.
Ông chỉ có thể làm người đàn ông đứng sau hỗ trợ cô bé.
Niên Niên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tay cầm kiếm, vung một đường chém nhanh gọn.
Bóng đen lập tức bị chẻ đôi, tan biến vào không khí.
Dư Sơn Hà nhìn bóng lưng của con gái, bỗng thấy như đang chứng kiến một cao thủ ẩn thế, một anh hùng giang hồ.
Tặc lưỡi…
Con gái ông thật ngầu.
Ngầu hơn cả ông – người làm cha – nữa.
Phải làm sao bây giờ?
Đang online đợi câu trả lời, thực sự gấp lắm rồi!