Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 13: Dì à, dì sẽ chết đấy

Người giúp việc hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh.

Những lời nói như vậy, ai nghe cũng không thể không sợ hãi.

Bà ta chỉ thẳng vào mặt Niên Niên, giọng cao hơn hẳn:

"Đồ con nhỏ nói dối nhà quê, mày tưởng mày là tiểu thư nhà giàu thì muốn vu khống ai cũng được à? Mày dám nói láo thêm câu nào nữa, tao sẽ xé nát cái miệng mày đấy!"

Người giúp việc toàn thân run rẩy, giọng nói càng lúc càng lớn, cuối cùng gần như gào thét.

Nhưng đó không phải vì giận dữ mà vì sợ hãi.

Từng câu từng chữ của Niên Niên đều nói đúng, phơi bày toàn bộ những điều đen tối nhất trong tâm can bà ta.

Bà ta chưa kết hôn mà đã có con và người đàn ông đã hứa hẹn bao điều tốt đẹp rồi lại bỏ rơi bà khi bà mang thai tám tháng.

Người đàn ông ấy bà gặp ở quán karaoke là kẻ chẳng có tương lai và thích ăn chơi nhưng lại sở hữu một khuôn mặt ưa nhìn và dẻo mồm.

Bà ta khi đó còn trẻ, bị ông ta dụ dỗ, một lòng muốn lấy ông ta làm chồng.

Nhưng gia đình bà nhất quyết không đồng ý.

Người đàn ông kia bảo rằng hãy gạo nấu thành cơm, khi và mang thai thì gia đình sẽ phải chấp nhận thôi.

Vì vậy, bà ta bỏ nhà theo ông ta sống chung một năm.

Đến khi cái bụng to lên, bà mới về nhà yêu cầu cha mẹ đồng ý cho hai người kết hôn.

Nhưng cha mẹ không những đuổi bà ra khỏi nhà mà còn xóa tên khỏi hộ khẩu.

Họ nói rằng, nếu muốn sinh con thì cứ sinh, muốn kết hôn thì cứ kết hôn nhưng từ nay cắt đứt mọi quan hệ với gia đình.

Còn người đàn ông kia, vừa nghe tin liền biến mất ngay hôm sau.

Kỳ thực, điều khiến ông ta quan tâm chỉ là tài sản gia đình bà, tưởng rằng lấy bà sẽ được nhà vợ hỗ trợ.

Nhưng nhà bà, tuy có của cải nhưng vẫn trọng nam khinh nữ.

Khi không còn chỗ dựa nào, bà ta phải sinh đứa con ra vì không thể bỏ thai.

Bà ta cũng từng định bỏ rơi đứa bé nhưng thời nay đâu dễ dàng như vậy.

Chỉ vài ngày sau, đứa trẻ đã bị đưa trả về cho bà.

Bà không muốn ngồi tù vì tội bỏ rơi con nên đành chấp nhận nuôi dưỡng đứa bé lớn lên.

Nhưng theo thời gian, đứa con ngày càng giống người cha kia, càng làm bà ta căm hận.

Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của con, bà lại nhớ đến người đàn ông đã hủy hoại cuộc đời mình, rồi từ đó nảy sinh thù hận cả với chính đứa con gái ruột.

Nếu không có đứa bé, dù bà bỏ nhà đi cũng chưa đến mức bị cắt đứt quan hệ.

Vì vậy, suốt thời gian nuôi con, chỉ cần có chút bực bội, bà ta đều trút giận lên con bằng cách đánh đập và mắng mỏ.

Ra ngoài, bà ta đóng vai một người mẹ hiền từ nhưng về nhà lại hoàn toàn khác.

Bệnh tình của đứa bé không phải do bẩm sinh, mà chính là do bị bà ta hành hạ, đánh đập lâu ngày.

Bà ta chẳng mảy may quan tâm đến việc chữa trị, chỉ mong nó chết sớm cho xong.

Người giúp việc tận dụng chuyện con bệnh để kiếm lợi, như khi làm việc ở nhà họ Dư, bà ta lấy lý do đó để được tăng lương.

Hay đi kêu gọi quyên góp với lý do con gái đau ốm, tổng cộng cũng thu về gần cả trăm triệu.

Trong mắt bà ta, lợi ích là thứ duy nhất mà đứa trẻ mang lại.

Thực tế, bà ta không hề quan tâm đến sự sống chết của con nhưng lại rất để ý đến danh tiếng của mình.

Bà ta biết rằng nếu sự thật về những hành vi này bị phơi bày thì chẳng chết cũng mất hết danh dự.

Chính vì vậy, khi Niên Niên nói ra sự thật, bà ta vô cùng hoảng sợ.

Người giúp việc cố gắng nói lớn để đè nén nỗi sợ trong lòng, như thể nghĩ rằng giọng càng to thì mình càng có lý.

Bà ta cho rằng, chỉ cần tỏ ra cứng rắn một chút thì sẽ làm con bé sợ hãi và không dám nói lung tung nữa.

Nhưng Niên Niên chẳng hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn nghĩ ra cách chứng minh lời mình nói.

"Dì vô liêm sỉ không biết xấu hổ ơi, nếu không tin, dì có thể về nhà xem, cơ thể của chị vẫn còn chưa lạnh đâu, những vết thương dì đánh vẫn chưa mờ đâu."

"Nhưng thực ra, cháu không khuyên dì về nhà đâu. Chị ấy chết trong oán hận nặng nề, hồn của chị ấy vẫn còn quanh quẩn, nếu dì về, chị ấy sẽ đeo bám đến khi nào gϊếŧ được dì mới thôi."

"Và dì cũng đừng mong tìm ai để giúp giải quyết việc này. Sư phụ cháu từng nói, kẻ làm nhiều việc ác thì phải tự gánh hậu quả. Quỷ oán hận gϊếŧ người cũng không phạm luật âm phủ. Có thù trả thù, có oán báo oán, chẳng ai ngăn cản hay giúp đỡ đâu."

Niên Niên nói một cách nghiêm túc, từng lời từng chữ khiến người giúp việc cảm thấy lạnh thấu xương.

Lời nói của Niên Niên làm bà ta như tưởng tượng ra cảnh hồn ma của con gái đang quanh quẩn trong nhà, chuẩn bị gϊếŧ chết mình bất cứ lúc nào.

Có những lúc dù không làm gì sai trái người ta vẫn sợ ma gõ cửa, huống chi là người đã làm chuyện tày trời như bà ta.

Người giúp việc suýt nổi điên nhưng Dư Sơn Hà nhanh chóng kéo đầu Niên Niên quay đi, để cô bé úp mặt vào vai mình, không cho cô nhìn thêm người giúp việc nữa, rồi lập tức rút điện thoại gọi cảnh sát.

Dư Sinh đứng đó hoàn toàn sững sờ, đặc biệt là khi thấy cha mình hành động nhanh gọn như vậy.

Chuyện này… có cần phải vội vã thế không?

Lời nói kỳ lạ của một đứa bé năm tuổi mà cha cũng tin sao?

Cha! Cưng chiều em gái cũng phải có giới hạn chứ!

Dư Sinh không thể tin nổi, vì từ trước đến giờ cậu luôn là một người theo chủ nghĩa duy vật.

Cậu cho rằng cả vị đạo sĩ nuôi Niên Niên lớn lên và Niên Niên đều thuộc loại "kẻ lừa đảo giang hồ", chuyên nói mấy lời thần bí để dọa dẫm người thường rồi kiếm lợi.

Từ hồi cấp hai, cậu từng có người bạn mắc bệnh nặng, gia đình cậu ấy vốn có khả năng chữa trị nhưng lại gặp phải một "đạo sĩ" khiến họ bỏ hết gia tài vào tay kẻ lừa đảo, cuối cùng trắng tay.

Từ đó, cậu ghét cay ghét đắng các đạo sĩ và thầy bói.

Vậy nên, ngay từ khi biết phải đi đón em gái sống trong đạo quán về, cậu đã không có chút thiện cảm nào với cô bé.

Sau đó lại thấy cô bé khi về nhà lại nói những điều kỳ quái, cậu càng thấy cô em gái này thật kỳ lạ và khó ưa.

Sao không thể làm một đứa trẻ bình thường chứ?

Nhà họ đâu có thiếu tiền.

Thấy cha đã gọi xong điện thoại, Dư Sinh cuối cùng không nhịn được liền đảo mắt nói:

"Ba, chuyện này mà ba cũng tin sao? Dì giúp việc đã ở nhà ta suốt bốn năm rồi, bốn năm tình cảm còn không bằng vài lời của con nhóc lừa gạt sao?"

"Ngay cả nếu ba không tin tưởng nhân phẩm của dì, ít nhất cũng nên suy nghĩ một chút chứ. Chúng ta từng gặp con gái của dì, nếu bà ta thực sự hành hạ con bé, sao nó không nói gì khi gặp chúng ta?"

Dư Sơn Hà liếc mắt nhìn con trai một cái, rồi nhanh chóng quay đi, vẻ mặt đầy vẻ chán ghét.

Nhất định phải sắp xếp cho thằng con này đi kiểm tra đầu óc, tiện thể làm luôn xét nghiệm ADN mới được.

Đầu óc của nó ngốc đến mức ông không thể tin là con mình nữa rồi.

Dư Sinh đứng ngơ ngác, tự nhiên thấy bị cha chán ghét mà chẳng hiểu vì sao.