Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 13: Bà không có con cái

Nghe thấy mình sắp bị đuổi việc, người giúp việc lập tức ngớ người.

Hôm qua khi Niên Niên về nhà, bà ta đang nghỉ phép nhưng có nghe nói rằng cô con gái thất lạc nhiều năm của nhà họ Dư vừa được đón về.

Lúc trở lại làm việc hôm nay, bà ta còn định sẽ lấy lòng tiểu thư mới về này nên đã cố tình chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn.

Nhưng khi thấy ông chủ Dư Sơn Hà ra ngoài từ sáng sớm, còn Dư Sinh và Triệu Đường đều tỏ vẻ lạnh nhạt với cô bé, thái độ của bà ta liền thay đổi.

Một đứa bé không được yêu thương thì có lấy lòng cũng vô ích.

Hơn nữa rõ ràng là tiểu thư Triệu Đường - người được cưng chiều nhất trong nhà - không thích cô con gái ruột vừa được đón về.

Dựa vào sự yêu chiều mà gia đình trước giờ dành cho Triệu Đường, bà ta nghĩ mình nên làm gì đó để lấy lòng Triệu Đường.

Vì thế mới có chuyện gây khó dễ sáng nay.

Nhưng diễn biến hiện tại đã vượt ngoài dự đoán của bà ta.

Đứa con gái vừa được đón về này, dường như không hề thiếu sự yêu thương như bà ta tưởng.

Dư Sơn Hà từ lúc bước vào nhà đã bế chặt cô bé trong lòng, rõ ràng vô cùng coi trọng.

Người giúp việc chợt hiểu ra, biết mình đã phán đoán sai và làm chuyện không đúng, liền vội vàng xin lỗi, mong được tha thứ:

“Ông chủ, hôm nay là tôi vô ý, thật lòng xin lỗi. Lúc tiểu thư đi ra ngoài tôi thật sự không chú ý, vì lúc đó tôi đang bận tìm thêm thức ăn để chuẩn bị bữa sáng khác cho cô bé. Nhà tôi còn có đứa con gái bệnh nặng nữa, ông cũng biết cháu nó nằm liệt giường quanh năm, mà trong nhà chỉ mình tôi có thu nhập. Nếu mất công việc này, mẹ con tôi coi như mất kế sinh nhai.”

“Xin ông mở lòng từ bi, ông cũng là người có con, chắc hẳn ông hiểu, tôi thật sự không thể mất công việc này nên xin ông tha thứ cho tôi lần này thôi.”

Người giúp việc vừa nói vừa khóc, nước mắt tuôn rơi, trông rất đáng thương.

Nghe đến đây, Dư Sơn Hà cũng thoáng chút khó xử.

Ông có biết về đứa con gái của người giúp việc, một bé gái rất thông minh lanh lợi.

Cháu bé mới chỉ mười tuổi nhưng đã mắc bệnh nặng, phải nằm liệt giường.

Ông chưa từng hỏi kỹ về căn bệnh của cô bé nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ yếu ớt trên xe lăn, ông đều cảm thấy tiếc thương.

Việc sa thải người giúp việc này không có nghĩa là bà ta không thể tìm việc khác nhưng chắc chắn sẽ khó tìm được công việc tốt như ở nhà ông.

Ông đã từng khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng nên hiểu rõ nỗi khổ khi bị cắt đứt thu nhập. Người giúp việc này cũng đã làm việc trong nhà ông hơn bốn năm, trước giờ chưa từng phạm lỗi gì lớn nên ông cũng không muốn làm quá căng.

Sau khi cân nhắc, Dư Sơn Hà quyết định sẽ trả thêm cho bà ta một khoản để vượt qua thời gian tìm công việc mới, coi như giúp đỡ trong lúc chia tay.

Nhưng ông còn chưa kịp nói gì, thì bé con trong lòng đã cất giọng nhỏ nhẹ:

“Dì ơi, con xem tướng mặt dì thấy cả đời này dì không có con cái. Sáng nay, đường huyết thống của dì đã bị đứt, điều đó có nghĩa là con gái của dì đã qua đời từ sáng nay rồi. Người đã đi rồi, tại sao dì còn phải tiếp tục nuôi nữa?”

Câu nói của Niên Niên khiến tất cả mọi người đều sững sờ trong im lặng.

Trong vài phút tiếp theo, cả phòng khách tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Người đầu tiên bừng tỉnh là người giúp việc, ánh mắt lộ vẻ hung ác nhưng ngay lập tức bà ta đổi sang biểu cảm đau buồn, nói với giọng trách móc:

“Tiểu thư, sáng nay tôi không chuẩn bị kịp bữa sáng, không trông coi được cháu là lỗi của tôi. Nhưng điều đó đâu liên quan gì đến con gái tôi? Sao cháu lại nói những lời như thế? Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất, sao cháu có thể nguyền rủa nó chết chứ!”

Sắc mặt Dư Sinh, người vẫn đứng xem mọi chuyện, thoáng thay đổi liên tục.

Nghe chuyện người giúp việc không cho Niên Niên ăn, còn để con bé tự chạy ra ngoài, Dư Sinh đã thấy tức giận phần nào.

Dù không ưa gì cô em gái mới về nhưng dù sao vẫn có mối liên hệ máu mủ.

Nếu đặt lên bàn cân giữa hai cô em gái, cậu sẽ không chút do dự mà bảo vệ Triệu Đường, vì đã sống cùng nhà suốt hơn bốn năm.

Nhưng đối với người ngoài, cậu vẫn chọn bảo vệ em gái ruột của mình.

Ban đầu, Dư Sinh cũng định bảo người giúp việc rời đi nhưng bây giờ...

“Em nói như vậy là quá đáng rồi. Người giúp việc làm sai thì chúng ta chỉ cần sa thải bà ta là được, không cần phải nguyền rủa con cái của người ta. Tôi biết ở dưới quê em không được dạy dỗ đến nơi đến chốn nhưng tối thiểu cũng phải hiểu đâu là giới hạn làm người. Mau xin lỗi dì ấy đi.”

Dư Sinh bỗng nhiên bày ra vẻ làm anh cả, nghiêm nghị lên giọng giáo huấn.

Niên Niên ngơ ngác chớp đôi mắt to tròn, đầu óc non nớt quay mòng mòng, rồi bỗng nhiên như bừng tỉnh:

“À? Thì ra ‘tiểu thư’ trong lời của dì này là chỉ cháu sao? Vậy những điều dì kể về buổi sáng là đang nói về cháu ư? Nhưng cháu đâu có làm những chuyện đó mà dì nói?”

“Ồ... cháu hiểu rồi! Dì này là loại người mà tam sư huynh hay nói đến, kiểu người thích bóp méo sự thật, bịa chuyện để hãm hại người khác. Sư huynh bảo, kiểu người đó gọi là... đúng rồi, gọi là đồ vô liêm sỉ nha!”

Niên Niên ngây thơ, nói một cách chân thành như thể đang giải thích một sự thật, suýt nữa làm người giúp việc tức đến hộc máu.

Được làm việc cho một gia đình quyền quý, bà ta quen gặp những người có học thức, ngay cả khi tức giận cũng sẽ không trực tiếp mắng chửi như Niên Niên.

Điều đáng nói là, biểu cảm của Niên Niên không hề giống như đang tức giận mà là đang nêu lên nhận xét khách quan của mình.

Cách phản ứng này càng làm người giúp việc khó chịu hơn so với việc hai bên cãi tay đôi.

Người giúp việc há hốc miệng, do dự không biết có nên phá hủy hình tượng của mình mà mắng chửi trước mặt chủ nhà hay không.

Nhưng câu nói tiếp theo của Niên Niên đã khiến bà ta hoàn toàn mất bình tĩnh, không còn tâm trí để suy nghĩ gì khác.

“Dì Vô Liêm Sỉ, cháu không nguyền rủa con gái dì đâu. Muốn nguyền rủa ai thì phải biết sinh thần bát tự của người đó mới lập được lời nguyền. Cháu không biết chị gái đó, cũng không biết sinh thần bát tự của chị ấy nên không thể làm vậy.”

“Còn nữa, chẳng phải chính dì đã làm con gái dì chết sao? Dì thường đánh đập, chửi bới và bỏ đói chị ấy, lúc chị ấy bị bệnh cũng không chịu chữa trị... Để cháu tính xem nào.”

Nói đến đây, cô bé cau mày, giơ đôi tay mũm mĩm lên bấm đốt ngón tay.

Chỉ một lát sau, Niên Niên ngừng lại, đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp, chậm rãi nói:

“Dì Vô Liêm Sỉ, chị ấy mất vào sáng nay là vì bị dì đánh đến hỏng cả thận mà chết vì đau đó.”

Dư Sơn Hà: Tam quan về cuộc sống của ông vừa vỡ vụn.

Trong tất cả những người có mặt, ai là người tin tưởng nhất vào khả năng của Niên Niên?

Không nghi ngờ gì, đó chính là ông bố ngốc nghếch này.

Sau sự kiện lần trước bị ma quấy rối tại công ty, ông còn tin tưởng hơn ai hết rằng cô con gái mình là một tiểu đạo sĩ thực sự có tài.

Ông không chút nghi ngờ mà lập tức tin lời Niên Niên nói.

Dư Sơn Hà nhìn xoáy sâu vào người giúp việc, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.

Không ngờ trong nhà mình lại đang chứa chấp một con người táng tận lương tâm như vậy.

Vậy là bao năm nay, bên cạnh ông là một vô lương tâm ác độc đội lốt người hiền ư?