Bầu không khí căng thẳng như sắp bùng nổ bỗng chốc tiêu tan khi Niên Niên gọi một tiếng "Ba".
Sở Đại Thành nhìn Dư Sơn Hà, tuy đã bớt cảnh giác nhưng gương mặt vẫn đầy vẻ không hài lòng.
“Ông làm cha kiểu gì thế? Để con bé tự chạy lung tung, lại còn để con bé đói nữa. Ông có phải là cha ruột của con bé không đấy?”
Sự nghi ngờ tăng gấp bội.
Sở Đại Thành hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, một cô bé xinh xắn đáng yêu thế này, có lẽ người đàn ông kia đã bắt cóc cô bé.
Tổng giám đốc Dư bị nhìn như một kẻ bắt cóc: Đầy tội lỗi, không cách nào phản bác được…
Một mặt chịu đựng sự dằn vặt của lương tâm, mặt khác lại thương xót cho cô con gái nhỏ của mình.
Dù đó chỉ là lời chất vấn của một người xa lạ nhưng cũng khiến ông cảm thấy cực kỳ day dứt.
“Thật xin lỗi, tôi không biết con bé chạy ra ngoài bằng cách nào, chắc là do bảo mẫu ở nhà đã không trông chừng cẩn thận. Đã làm phiền ông rồi, thật sự xin lỗi.”
“Hừ, lần sau cẩn thận hơn đi, dù bận đến mấy cũng không thể không lo cho con. Đây là may mắn vì gặp tôi, nếu gặp người khác mà có ý đồ xấu thì ông có khóc cũng không kịp đâu.”
Sở Đại Thành liếc ông một cái rồi quay sang Niên Niên đang nằm gọn trong lòng Dư Sơn Hà, nhắc nhở: “Đi thôi, về nhà với ba. Lần sau đừng tự ý chạy ra ngoài chơi nữa nhé.”
“Dạ, Niên Niên không bao giờ chạy lung tung đâu ạ.”
Niên Niên gật đầu mạnh mẽ, tỏ vẻ nghe lời, như thể sẽ chắc chắn thực hiện đúng lời dặn.
Tìm đồ ăn là chuyện nghiêm túc.
Không thể tính là tự ý ra ngoài chơi được nha.
Ừm! Đúng là vậy!
Sở Đại Thành hoàn toàn không biết cô bé đang nghĩ gì. Thấy cô có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, ông còn lấy từ trong túi ra hai thanh sô-cô-la và đưa cho cô bé.
“Đi nào, về nhà thôi.”
Dư Sơn Hà rối rít cảm ơn, bế Niên Niên trở lại xe.
Niên Niên tựa đầu lên vai ba, bàn tay nhỏ vẫy chào ông cụ, cười tươi như hoa.
Đúng lúc này, cô bé thấy có một thanh niên bước đến quầy xem bói, nơi mà trước đó chẳng ai chú ý.
Niên Niên ngừng vẫy tay, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi thì thầm với ba: “Ba ơi, đặt con xuống, con có chút đồ muốn tặng ông cụ.”
Dư Sơn Hà nhìn lại Sở Đại Thành, không phản đối mà đặt Niên Niên xuống.
Cô bé lon ton chạy đến chỗ ông cụ, nói với ông vài câu rồi lấy một tờ giấy vàng đặt lên bàn, sau đó quay lại.
Dư Sơn Hà cũng chẳng lấy làm lạ, vì cách cảm ơn của con gái là tặng bùa giấy.
Từ trong bụi rậm, đạo trưởng Thanh Vân nhìn theo bóng dáng hai cha con, lại thở dài một hơi.
Liễu Sơ Thần nghiến răng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà hỏi lại: “Con thật không hiểu nổi. Sư phụ, tại sao nhất định phải để Niên Niên về nhà họ Dư? Nhà họ có huyết quang chi tai, người hay sư huynh ra tay là có thể dễ dàng giải quyết rồi mà. Sao phải để sư muội gánh chịu?”
“Chung nguồn cội, cùng huyết thống, chuyện mà con bé mang đến thì chỉ có con bé mới giải quyết được. Một người vinh thì tất cả vinh, một người tổn thì tất cả tổn. Nếu nhà họ Dư gặp chuyện, Niên Niên cũng không gánh nổi nghiệp quả này. Ôi... tất cả đều là số mệnh…”
Nghe vậy, Liễu Sơ Thần giật mình, linh cảm sư phụ đã che giấu không ít điều.
“Cái gì gọi là ‘sư muội mang đến’? Sư phụ và sư huynh đã xem mệnh của sư muội, đều là đại phú đại quý, không phải sao? Người lại nói nhà họ Dư gặp họa diệt môn, vậy sư muội mệnh tốt thế kia, sao lại có thể mang đến tai họa được?”
“Không đúng! Ông già chết tiệt, nói cho rõ ràng coi, cái gì mà ‘một người vinh thì tất cả vinh, một người tổn thì tất cả tổn’? Dù là cha mẹ ruột đi nữa, ngoài quan hệ huyết thống thì cũng không thể có mối liên hệ nghiệp quả sâu đến thế!”
Chậc.
Cách xưng hô lại bị giáng cấp, giờ thành “ông già chết tiệt” luôn rồi.
Thanh Vân Đạo trưởng lườm đệ tử một cái, ngẩng đầu kiêu hãnh hừ một tiếng:
“Bảo con lúc nào cũng phải chăm đọc sách, luyện công, mà con có chịu nghe đâu. Tài năng không đủ thì phải bù bằng nỗ lực, vậy mà con chẳng thèm cố gắng, suốt ngày chỉ muốn mưu tính. Giờ thì hay rồi, không hiểu được gì hết, có bản lĩnh thì tự mà tính ra đi, đừng phiền ta.”
Liễu Sơ Thần suýt chút nữa bị lời nói của sư phụ làm cho nghẹn họng.
Cậu muốn phản bác nhưng lại chẳng thể nói gì được, vì quả thật cậu là người yếu nhất trong đạo quán, thậm chí còn không bằng một nửa của tiểu sư muội.
Trước đây cậu lười biếng, vì biết rõ mình không có thiên phú nên chỉ nghĩ cố gắng bù đắp bằng cách khác.
Giờ có hối hận cũng đã muộn, vì đạo pháp đâu thể thành tựu trong chốc lát.
“Con mặc kệ, hôm nay nếu người không nói rõ ràng thì đừng mong rời đi.”
“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có xen vào. Mấy đứa cấp ba không bận học hành sao? Không phải thi đại học à? Tránh ra, đồ đệ mà còn đòi quản được thầy sao? Nói cứ như con quản được ta vậy.”
Đạo trưởng Thanh Vân nói câu nào cũng sắc bén, nhất quyết không tiết lộ thêm điều gì.
Liễu Sơ Thần cũng không nản chí, bám chặt sau lưng ông mà hỏi dồn.
Cuối cùng, đạo trưởng Thanh Vân không nói không rằng, dùng ngay một lá bùa dịch chuyển tức thời, biến mất trong tích tắc, để lại Liễu Sơ Thần ngơ ngác một mình đứng hứng gió trong công viên.
“Đồ ông già chết tiệt! Ông cứ đợi đấy, con về sẽ cho nổ tan cái đạo quán của ông luôn!”
Cuộc tranh cãi trong công viên này Niên Niên hoàn toàn không hay biết.
Lúc này cô bé đang ngồi trên xe, đung đưa đôi chân nhỏ, tay trái cầm một chai sữa, tay phải cầm đùi gà lớn vừa ăn vừa gặm ngon lành.
Tất cả đều là do ba cô bé mua dọc đường vừa rồi.
Ôi, ngon quá!
Dư Sơn Hà ngồi bên cạnh, ngắm cô con gái nhỏ ăn uống, thỉnh thoảng còn lấy khăn giấy lau miệng cho cô, khuôn mặt đầy vẻ yêu thương của một người cha.
Đợi đến khi cô bé ăn xong, đánh một cái ợ no nê, Dư Sơn Hà muốn tìm chuyện để nói nên hỏi vu vơ: “Niên Niên vừa rồi tặng ông cụ một lá bùa bình an à?”
“Không phải đâu ạ.”
Niên Niên lắc đầu, tiếp tục giải thích: “Đó là bùa truyền tin, dùng để truyền âm từ xa.”
“Giống điện thoại hả?”
Dư Sơn Hà chợt hiểu ra, lần đầu nghe về loại phù chú này khiến ông thấy vô cùng kỳ diệu.
“Không hẳn vậy, bùa truyền tin chỉ dùng được một lần thôi ạ.”
“Vậy nghĩa là giống điện thoại dùng một lần nhỉ. Nhưng sao Niên Niên lại muốn liên lạc với ông cụ ấy?”
“Để ông ấy có thể tìm con bất cứ lúc nào để trao đổi về đạo pháp. Ông ấy lợi hại lắm!”
Đôi mắt Niên Niên lấp lánh, trông đầy hứng thú.
Khi rời đi, cô bé đã thấy người thanh niên đến gần ông cụ có mang theo một lệ quỷ rất hung ác trên người, mà dương khí của anh ta thì gần như cạn kiệt, đã như sắp mất mạng.
Có lẽ thanh niên ấy muốn nhờ ông cụ giải quyết chuyện này.
Niên Niên thấy hứng thú với con lệ quỷ kia nên đã tặng cho ông cụ một lá bùa truyền tin, hy vọng có thể cùng trao đổi kinh nghiệm khi ông cụ trừ khử lệ quỷ.
Ông cụ cũng đã đồng ý rồi!
“Hửm? Niên Niên nhìn ra ông cụ lợi hại sao?”
“Vâng ạ, siêu lợi hại luôn! Nhưng không bằng sư phụ con đâu.”
“Đúng rồi, sư phụ của Niên Niên là giỏi nhất.”
Dư Sơn Hà vừa cười xoa đầu con gái, vừa suy tính một chuyện khác trong đầu.
Bùa truyền tin…
Có lẽ đã đến lúc mua cho con gái một chiếc điện thoại hoặc đồng hồ trẻ em rồi.
Lỡ như lại gặp phải tình huống tương tự, ông lại không biết phải đi đâu tìm con bé.
Và hơn hết là, người duy nhất không bắt máy của ông hôm nay…
Người bảo mẫu đó…
Có những người, cứ thấy ông dễ tính liền muốn lấn lướt, đến mức dám bắt nạt cả con gái ông!