Đoàn Sủng: Phúc Bảo Huyền Học Năm Tuổi Rưỡi

Chương 9: Ác linh trong chuông

Trả Niên Niên về? Chuyện đó không bao giờ có thể xảy ra.

Trong đời này không bao giờ ôngấy trả con bé lại nữa.

Cô con gái vừa tìm thấy, mềm mại và đáng yêu chưa kịp ôm ấp đủ, có chết ông cũng không buông tay.

Nếu không phải điều kiện không cho phép, ông đã muốn buộc con bé vào thắt lưng mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi rồi.

Nhưng mà… “Đói đến mức phải xin ăn dọc đường” là sao?

Dư Sơn Hà bối rối, mơ hồ, đến mức ngớ ngẩn...

“Chuyện này sao có thể? Ông đang nói gì thế, tôi không hiểu. Lúc nào tôi để con bé đói chứ?”

“Hừ, bây giờ Niên Niên đang ở cổng công viên Phúc Sơn. Tôi khuyên ông nên nhanh chóng tìm hiểu tình hình và đến ngay đây. Một tiếng sau, nếu ông không đến thì tôi sẽ đưa con bé đi.”

Cạch.

Cuộc gọi bị ngắt, chỉ còn tiếng tút tút vang lên trong ống nghe.

Nghe nói Niên Niên đang ở công viên Phúc Sơn, Dư Sơn Hà gần như chết đứng.

Công viên này cách nhà khá xa, làm sao cô bé lại có thể chạy đến đó được?

Ông lập tức nghĩ đến Dư Sinh, vội gọi điện cho con trai.

Nghe con nói vừa đưa Đường Đường đến trường mẫu giáo và đang trên đường về, ông lập tức cảm thấy đau tim.

Con trai không ở cạnh Niên Niên, vậy ai đã đưa cô bé đi?

Ông vội gọi ngay cho bảo mẫu ở nhà nhưng không ai nghe máy...

Tiếng trả lời tự động vang lên lạnh lùng khiến ông choáng váng.

Không thèm bận tâm đến cuộc họp quan trọng nữa, ông chộp lấy chìa khóa xe và lao ra ngoài.

Công ty này có mất cũng không sao!

Trên đời không gì quan trọng bằng con gái ông. Để mất con thì công ty này có còn ý nghĩa gì nữa chứ!

Trong khi Dư Sơn Hà vội vã lái xe đi, Niên Niên đã ăn uống no nê và đang ngồi xổm dưới đất quan sát chiếc chuông.

Những hoa văn trên chiếc chuông không chỉ là họa tiết trang trí mà còn ẩn chứa sức mạnh của trận pháp.

Nhìn qua, có vẻ đó là trận pháp phong ấn.

Cô bé đi vòng quanh bàn, nhìn chiếc chuông từ mọi góc độ mà không hề chạm vào.

Ông cụ đã nói là không được chạm vào nên cô bé chỉ ngắm nhìn mà thôi, tuyệt đối không động tay.

Thấy cô bé ngoan ngoãn như vậy, sẵn sàng xoay cả người để ngắm chuông mà không hề đυ.ng chạm, Sở Đại Thành cảm thấy cô bé thật sự ngoan ngoãn đáng yêu.

Nhìn là biết, không phải là kiểu trẻ con nghịch ngợm.

Ban đầu ông không cho chạm vào vì sợ trẻ con nghịch phá.

Nhưng giờ thấy Niên Niên là một đứa bé có giáo dưỡng, ông cũng chẳng lo lắng nữa.

Chiếc chuông này lại được làm bằng đồng, không dễ gì mà làm hỏng được.

Thấy cô bé có vẻ rất hứng thú, lại mặc trên người bộ đạo bào, ông cảm thấy khá thú vị.

Khẽ ho một tiếng, ông dịu giọng nói: “Cháu cầm lên xem đi.”

“Thật sao ạ?”

Nghe thấy ông cho phép chạm vào pháp khí, đôi mắt Niên Niên sáng rỡ nhưng vẫn sợ nghe nhầm nên hỏi lại một lần.

“Thật.”

Nghe vậy, Niên Niên nở nụ cười rạng rỡ.

Cô bé cẩn thận cầm chiếc chuông lên, ngắm nghía.

Bàn tay nhỏ xíu của cô bé chỉ bằng một phần của chiếc chuông, khiến cho chiếc chuông trông như to hơn gấp bội.

Phần bên ngoài cô bé đã xem kỹ, giờ điều cô bé muốn xem nhất chính là mặt trong của chiếc chuông.

Giơ lên nhìn, bên trong chuông quả đúng như cô bé nghĩ, có khắc thứ gì đó.

Nhưng bên trong không phải là hoa văn trận pháp.

Mà là một loạt những ký tự chi chít.

Những ký tự này, cô bé nhận ra ngay.

Đó là chú trấn quỷ!

Trận pháp phong ấn bên ngoài và chú trấn quỷ bên trong, kết hợp lại, Niên Niên có thể khẳng định đây là một pháp khí dùng để giam giữ và trấn áp quỷ.

Nhìn âm khí đang tỏa ra từ chiếc chuông…

Ừm... bên trong có phong ấn một con quỷ rồi.

“Ông ơi, con quỷ trong này là do ông bắt được sao?”

Niên Niên cẩn thận đặt chiếc chuông trở lại chỗ cũ.

Cô bé vừa rồi đã nhận ra một vết nứt rất nhỏ bên trong chuông.

Chiếc chuông đã bị tổn hại, phong ấn bên trong dường như đang có dấu hiệu sắp vỡ.

Nếu cô vô tình làm nó hỏng thêm, con quỷ bị phong ấn bên trong có thể sẽ thoát ra ngay lập tức.

Niên Niên là một đứa trẻ ngoan, chắc chắn không làm chuyện xấu như thả quỷ ra ngoài nha.

“Cái gì?”

Sở Đại Thành ngẩn người… hoàn toàn không hiểu cô bé đang nói gì.

Tổ tiên của ông từng là một thầy âm dương rất giỏi và chiếc chuông này chính là gia bảo truyền lại từ vị tổ tiên đó.

Chỉ tiếc rằng, thuật âm dương của ông tổ không được truyền lại và gia đình ông không còn ai theo nghề này.

Hồi nhỏ, Sở Đại Thành không thích học hành, lớn lên chỉ biết lao động chân tay, một cuộc sống ông không hề mong muốn.

Ông chợt nhớ đến nghề nghiệp mà tổ tiên từng làm và quyết định thử.

Sau đó, ông bắt đầu kiếm sống bằng nghề xem bói trừ tà.

Ông không có mấy bản lĩnh, hầu hết kiến thức đều học từ những cuốn sách phổ biến nhưng sau nhiều năm lăn lộn khắp nơi, với chút tài ăn nói và kiến thức nửa vời, ông cũng tạo dựng được chút tiếng tăm.

Chiếc chuông này đã giúp ích ông khá nhiều trong sự nghiệp.

Mỗi lần trừ tà, ông chỉ cần cầm chuông đến nhà khách lắc lắc vài cái, cơ bản là có thể giải quyết được 60% các vấn đề.

Nếu mọi việc suôn sẻ thì lấy tiền, còn nếu không, ông hoàn lại tiền và không cố chấp nhận nhiệm vụ.

Chính nhờ vậy mà ông vẫn sống yên ổn, chưa từng bị coi là kẻ lừa đảo.

Dù vậy, công dụng thực sự của chiếc chuông ông cũng không rõ nên khi nghe cô bé nói trong chuông có quỷ, ông không khỏi giật mình.

Có lẽ chỉ là lời đoán bừa của một đứa trẻ thôi. Nhìn cách ăn mặc của cô bé, có vẻ là cô bé cũng có hứng thú với chuyện này.

Nhưng trẻ con mà… sao có thể biết được thuật pháp thật sự?

“Ha ha, đúng rồi, ông giỏi không nào.”

Sở Đại Thành cười xoa xoa chòm râu, thuận theo lời của Niên Niên, coi như đang dỗ dành trẻ con.

“Vâng vâng! Ông thật là giỏi! Niên Niên dù không nhìn ra bên trong phong ấn loại quỷ gì, có bao nhiêu con nhưng vẫn cảm nhận được là trong đó có quỷ rất mạnh! Bắt được loại quỷ như vậy, ông đúng là giỏi thật luôn!”

Niên Niên không ngần ngại khen ngợi.

Cô bé có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của con quỷ bên trong chuông.

Nếu là cô ra tay, cũng sẽ tốn kha khá sức lực mới có thể tiêu diệt được nó.

Ừm, mà cô bé chỉ giỏi tiêu diệt, chứ với loại hung quỷ này, cô bé không đủ sức bắt sống đâu.

Để bắt sống rồi phong ấn nó lại đúng là rất khó… rất khó…

Ông cụ này quả thực lợi hại!

“Ha ha, cháu gái thật biết tưởng tượng ghê đấy. Ba mẹ cháu đâu rồi? Sao lại để cháu đi một mình thế này?”

Sở Đại Thành càng thấy thích trí với trí tưởng tượng của trẻ con.

Thấy cô bé ngồi đây lâu mà không có ai đến tìm, ông càng thêm bất mãn với phụ huynh của cô bé và thuận miệng hỏi một câu.

Ngay khi ông vừa hỏi, một chiếc xe sang đỗ ngay trước cổng công viên.

Dư Sơn Hà bước xuống xe, thấy Niên Niên đang nói chuyện với Sở Đại Thành mà không có ai bên cạnh, ông hoảng sợ đến mức suýt ngất.

Ông vội chạy tới, bế ngay cô bé lên.

Sở Đại Thành thấy có người lao tới bế cô bé, liền cảnh giác đứng dậy, trông như muốn quyết chiến với Dư Sơn Hà.

Còn Niên Niên khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, liền vui vẻ ôm chặt lấy ông, cười tít mắt gọi: “Ba ơi!”