"Chào mọi người, tôi là Từ Tuấn... Đại~"
"..." Bác sĩ mặc áo blouse trắng im lặng một giây, rồi viết vào mục "Từ Tuấn Tiểu" trong bảng kiểm tra 【Nhận thức không rõ ràng, không cho xuất viện】, sau đó ra hiệu cho y tá đưa người đi.
"Người tiếp theo."
Người phụ nữ ngồi vào chỗ trước bàn dài.
"Họ tên, giới tính, tuổi."
"Minh Lý, nữ, 23."
Vừa ghi chép, bác sĩ vừa hỏi: "Rất tốt, tiếp theo tôi nói câu trên, cô trả lời câu dưới."
"Thuyền nhẹ đã qua vạn núi non."
"Cúi đầu nhìn xuống thì ra chưa lên thuyền."
"..." Người đàn ông ghi chép 【Tư duy linh hoạt】
"Đấng nam nhi đầu gối..."
"Có bắp chân, bàn chân và thêm miếng lót giày tăng chiều cao."
【Kiến thức sinh hoạt bình thường】
"Cô cảm thấy đi học tốt hay đi làm tốt?"
"Nhất thiết phải chọn ăn một trong hai cục cứt sao?"
【Nhận thức xã hội bình thường】
"Cô cho rằng tiền và lý tưởng cái nào quan trọng hơn?"
"Anh làm việc ở đây chẳng lẽ là vì yêu thích sao?"
Tay bác sĩ khựng lại, ghi chép 【Tư duy logic bình thường và có tính công kích nhất định】
Một tiếng sau.
Người đàn ông mỉm cười thoải mái với cô: "Tình trạng hồi phục của cô rất tốt."
Minh Lý không tỏ ý kiến gì, bởi vì cô vốn dĩ không có bệnh.
"Vậy tôi có thể xuất viện chưa?"
Người khác xuyên không thì hoặc là xuyên lên giường chuẩn bị mở ra màn ngược luyến tàn tâm "cô chạy anh đuổi", hoặc là xuyên vào những thời khắc quan trọng để đánh bại vai phụ, mở ra con đường nghịch tập.
Còn cô thì hay rồi, xuyên vào bệnh viện tâm thần nằm mấy ngày trời!
Nào là quản gia nói "Cậu chủ đã lâu lắm rồi không cười", nào là người đàn ông nói "Bỏ cuộc đi, tôi sẽ không thích cô đâu", nào là bạch liên hoa nói "Đều tại em, tất cả là lỗi của em", ngay cả bà mẹ giàu có nói "Đây là 5 triệu, rời xa con trai tôi" cũng không có nốt!
Chẳng có gì cả!
Mỗi ngày ở bệnh viện tâm thần từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, cứ như đi làm công vậy.
Suy ra, những người đi làm quần quật kia chẳng phải là một đám bệnh thần kinh sao?
Học hành mười mấy năm rồi lại đi làm mấy chục năm, hóa điên cũng là chuyện bình thường thôi.
Tục ngữ nói hay lắm - Làm một ngày sư gõ một ngày chuông, làm một ngày công nhân thì phát điên một ngày.
Đối với Minh Lý, một cô nhi luôn sống theo kiểu "đến đâu hay đến đó", thì việc xuyên không cũng chẳng có gì to tát. Dù sao thì phế vật nằm đâu chẳng nằm, cá mặn phơi đâu chẳng phơi?
Biết đâu cô lại nghịch tập thành công thì sao?