Thấy Tư Thành mặt mày trắng bệch rồi lại xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta là người Khương tộc... tiếu ma đầu, Khương Khương Khương Khương Khương Khương Khương Khương Khương Khương Khương Khương Khương tộc tiểu ma đầu."
Không khí có một thoáng im lặng.
Dụ vương cảm thán: "Cái tên này... dài thật đấy."
Hắn liên tục gật đầu: "Nghe là biết rất lợi hại rồi."
Tôi thật sự không nhịn được nữa mà bật cười.
Yến Nam Châu liếc nhìn tôi.
Tôi sợ mình không nhịn được cười thành tiếng gà gáy, liên chuẩn bị chuồn lẹ: "Thϊếp về trước đây!"
Vừa định đứng dậy, hắn đã giữ tay tôi lại, vẻ mặt không vui: "Giờ nàng rời đi thì bọn họ sẽ nghĩ sao?"
Nghĩ sao á?
Tôi lập tức giả vờ nôn khan mấy tiếng, tất cả mọi người đều nhìn qua.
"Thϊếp hôm nay ăn không ngon, cứ buồn nôn, muốn về nghỉ ngơi trước."
Dụ vương lại hiểu chuyện rồi: "Ra là vậy, ra là vậy, thảo nào có tin đồn hôm qua hai người không... thì ra là tẩu tẩu đã có thai rồi."
Hắn nhìn Yến Nam Châu đầy ẩn ý:
"Vương huynh, nóng vội quá rồi đấy."
Nghĩ vậy là đúng rồi.
Tin đồn cũng giải thích xong rồi, tôi cũng có thể đi nghỉ ngơi rồi.
Hoàn hảo.
Tôi phủi mông bỏ đi.
Luôn cảm thấy sau lưng có một ánh mắt oán hận như hình với bóng.
Đáng sợ quá.
Sự thật chứng minh linh cảm của phụ nữ rất chuẩn.
Tên tiểu nhân Tư Thành kia ngay ngày hôm sau đã bắt đầu trả thù.
Ngày thứ ba sau khi thành thân, tôi và Yến Nam Châu phải vào cung yết kiến hoàng đế và thái hậu.
Tư Thành với tư cách là ám vệ số một, đương nhiên là âm thầm đi theo.
Yến Nam Châu dẫn tôi đến tẩm cung của thái hậu, còn chưa vào đã nghe thấy bên trong tiếng cười nói vui vẻ.
Yến Nam Châu rõ ràng cứng đờ người trong giây lát, vẻ mặt có chút sầu não.
Tôi cũng nghe ra rồi, người bên trong là thanh mai trúc mã của hắn.
Con gái út của Thượng thư bộ Hộ
Thẩm Nghi Huyên, hiện giờ là Huyên phi của hoàng đế.
Thẩm Nghi Huyên và Yến Nam Châu vốn dĩ tâm đầu ý hợp, tư định chung thân, đáng tiếc bị tôi - nữ phụ ác độc này phá đám.
Thật sự là người nghe buồn lòng, người thấy rơi lệ.
Nếu tôi không biết cốt truyện gốc, tôi hận không thể tự tát mình mấy cái.
Nhưng sự thật là Thẩm Nghi Huyên tham vọng, cô ta chỉ muốn làm hoàng hậu, còn ai là hoàng đế thì không quan trọng.
Yến Nam Châu - kẻ mù quáng vì tình yêu này đến cuối cùng cũng không biết.
Còn sau khi lên ngôi hoàng đế, hắn lại sủng ái Thẩm Nghi Huyên hết mực.