Ông Chú Người Qua Đường Giáp Nhưng Là Vạn Người Mê

Thế giới 1 - Chương 15

Thẩm Lam Thanh quá chậm chạp, thậm chí hắn còn đứng ngây người vài giây.

Để mặc đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại của Cố Cảnh Sâm liếʍ nhẹ.

Sau đó, Thẩm Lam Thanh đột ngột đẩy Cố Cảnh Sâm ra, mặt đầy vẻ bối rối và cảnh giác, đầu ngón tay chạm vào dấu răng trên xương quai xanh, "Cậu cắn tôi làm gì?... Đói à?"

Hắn không hiểu gì về chuyện tình ái, bởi vì hắn chưa từng có bạn gái, cũng rất ít xem phim có liên quan, nên chỉ nghĩ Cố Cảnh Sâm đang say rượu phát điên.

Cố Cảnh Sâm thè lưỡi, liếʍ góc môi, nheo mắt, cười khẽ, "Bụng thì không đói..."

Bàn tay anh đầy ẩn ý đặt dưới nước.

Nụ cười đó có thể gọi là tà ác.

Trên gương mặt đẹp trai của anh, ánh mắt âm trầm, khóe môi cong lên, hệt như quỷ mị quyến rũ trong bóng tối.

Một giọt nước trượt dọc theo gò má anh, rơi xuống xương quai xanh, rồi uốn lượn xuống dưới, cơ bắp đẹp săn chắc có thể sánh ngang huấn luyện viên thể hình, gợi lên nhiều suy nghĩ.

Như thể đang nói, bụng không đói, đói ở chỗ khác...

Nhưng Thẩm Lam Thanh chỉ thấy da đầu tê dại, "Tôi đâu phải phụ nữ! Tổng giám đốc Cố, cậu... cậu tự lo liệu đi."

Dứt lời, hắn vội vã bỏ chạy.

Hắn cho rằng Cố Cảnh Sâm vì uống rượu, nhận nhầm người, tưởng mình là phụ nữ nên mới như vậy.

Chỉ có thể giải thích như thế.

*

Ngày hôm sau, chuyện khiến Thẩm Lam Thanh yên tâm là, Cố Cảnh Sâm dường như không nhớ chuyện gì xảy ra đêm qua, thái độ của cậu ta vẫn như bình thường.

Bởi vì say rượu nên Cố Cảnh Sâm dậy rất muộn, Thẩm Lam Thanh cũng không ngủ ngon, hắn định đặt đồ ăn nhưng không còn thời gian nữa, chỉ có thể nhanh chóng đưa Cố Cảnh Sâm đến công ty.

Đến công ty xong, Thẩm Lam Thanh định đi mua đồ ăn sáng, trước khi đi thuận miệng hỏi Cố Cảnh Sâm, "Tổng giám đốc Cố, tôi đi mua sữa và bánh bao, cậu có muốn ăn không?"

Bình thường Cố Cảnh Sâm chỉ ăn đồ đầu bếp nhà làm, và món ăn ở nhà hàng cao cấp, cho nên Thẩm Lam Thanh chỉ lịch sự hỏi thôi, không nghĩ người này sẽ ăn. Bữa sáng thường ngày của hắn, cơ bản chỉ là một ly cà phê, hoặc không ăn gì.

Ai ngờ, Cố Cảnh Sâm lại nói: "Mua một phần đi, mang đến văn phòng tôi."

Thẩm Lam Thanh hơi ngớ ra: "Hả? Ồ, được."

Thẩm Lam Thanh định nhờ trợ lý hoặc thư ký mang vào giúp, nhưng bọn họ đều cho rằng, Cố Cảnh Sâm vừa đến sáng sớm tâm trạng tệ nhất, không muốn vào chọc giận anh.

Thế nên cuối cùng, Thẩm Lam Thanh chỉ có thể tự mình đến văn phòng Cố Cảnh Sâm.

Thẩm Lam Thanh gõ cửa.

"Vào đi."

Hắn bước vào, đặt phần ăn sáng của Cố Cảnh Sâm lên mép bàn, "Nếu không có việc gì, tôi ra ngoài đây."

Vừa định quay người, giọng lạnh nhạt của Cố Cảnh Sâm đã vang lên từ phía sau, "Anh cũng chưa ăn mà, ăn xong rồi hẵng đi."

Thẩm Lam Thanh khựng lại.

Hắn muốn từ chối, nhưng cũng không nghĩ ra lý do gì.

Giá như hắn để phần ăn sáng của mình ở ngoài.

Sau đó hắn ngoan ngoãn ngồi xuống sofa ăn sáng.

Thẩm Lam Thanh thuộc tuýp người ăn gì cũng được, nhưng hắn lại có cái bụng chim, muốn ăn, nhưng đã no rồi.

Hắn chỉ ăn được một nửa, không ăn nổi nữa, nhưng lại tiếc không muốn lãng phí, nên cứ cắn từng miếng từng miếng.

Cố Cảnh Sâm thỉnh thoảng nhìn người kia, hắn ăn quá văn minh, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ.

"Không ăn nổi nữa à?"

Thẩm Lam Thanh do dự ngước mắt lên, gật đầu, "No rồi."

Cố Cảnh Sâm giơ tay, "Đưa đây."

Thẩm Lam Thanh lộ vẻ ngạc nhiên, ngoan ngoãn đưa nửa phần bánh bao còn lại cho đối phương.

Sau đó Thẩm Lam Thanh mới chợt nhớ ra, Cố Cảnh Sâm ăn rất nhanh, hơn nữa lượng thức ăn nhiều hơn mình.

Ở nhà, thỉnh thoảng dì nấu ăn làm nhiều món, nhưng chỉ cần Cố Cảnh Sâm ở nhà, sẽ không có thức ăn thừa.

Cố Cảnh Sâm trẻ khỏe, vận động nhiều, mỗi tuần đều có năm ngày tập luyện sức mạnh, thân hình luôn giữ được rất tốt.

Thân hình của anh chính là kiểu mà Thẩm Lam Thanh rất ngưỡng mộ, cao lớn, đẹp trai, ngược lại khung xương của hắn mảnh mai, dù thế nào cũng không thể đạt đến mức độ đó.

Cố Cảnh Sâm dạy dỗ hắn, "Ăn không hết thì đừng mua nhiều."

Mặt Thẩm Lam Thanh đỏ lên, miệng lí nhí: "...Vâng."

Lúc mua đồ ăn sáng vừa rồi, thật sự là hắn khá thèm, nên đã mua nhiều.

Ánh mắt Cố Cảnh Sâm nhẹ nhàng lướt qua gò má đỏ ửng của người kia, xuống dưới, là chiếc áo sơ mi cài kín mít, che đi nốt ruồi trên xương quai xanh còn lưu dấu răng.

Sau khi Thẩm Lam Thanh rời văn phòng, nhân viên rảnh rỗi tò mò vây quanh, "Anh Thẩm, sao anh vào đó lâu thế? Lẽ nào Tổng giám đốc Cố giận rồi chứ? Anh ấy nói gì anh vậy?"

Thẩm Lam Thanh không hiểu tại sao bọn họ lại tưởng tượng như vậy, vội vẫy tay nói: "Không có gì, chúng tôi chỉ cùng ăn sáng thôi."

Rồi mọi người càng ngạc nhiên hơn, "Cùng! Ăn! Sáng!?"

"Tổng giám đốc Cố cùng ăn sáng với anh? Trời ơi, anh Thẩm, nói thật đi, thật ra anh là người nhà của Tổng giám đốc Cố phải không?"

Thẩm Lam Thanh bối rối lắc đầu, "Đâu có, sao lại nói vậy?"

Đồng nghiệp hạ thấp giọng, "Lần trước, thư ký Mạnh mang bữa sáng cho anh ấy, trực tiếp bị mắng ra ngoài, còn bảo phòng thư ký sau này đừng có nhiều chuyện."

Thẩm Lam Thanh liếc nhìn Mạnh Nguyệt Nhân, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.

Cô ấy là nữ chính ngốc nghếch xinh đẹp, chẳng phải sẽ được Cố Cảnh Sâm thương xót chăm sóc đủ kiểu sao? Cố Cảnh Sâm lại mắng cô ấy, thật kỳ lạ.

Thẩm Lam Thanh từ tận đáy lòng muốn tránh xa cốt truyện nam nữ chính, nên chỉ nói vài câu rồi tìm cớ rời đi.

Hắn nhanh chân đi về phía thang máy, đối diện có một người đàn ông đi tới, đối phương đang chỉnh đồng hồ, hai người đều không kịp tránh, Thẩm Lam Thanh va phải anh ta, sau đó truyền đến âm thanh đồng hồ rơi xuống đất.

Thẩm Lam Thanh kinh hoàng cúi đầu, trên mặt đất rõ ràng là một chiếc đồng hồ trông qua đã biết giá không rẻ.

Hắn vội vàng cúi người nhặt lên, lại chạm trúng tay người đàn ông giữa không trung.

Bàn tay đối phương thon dài có xương, làn da trắng lạnh và chiếc đồng hồ màu sẫm đẹp đẽ rất hợp. Thẩm Lam Thanh như bị điện giật rút tay về.

Người đàn ông nhặt đồng hồ lên, từ tốn xem xét.

Đến khi nhìn rõ mặt anh ta, Thẩm Lam Thanh hơi sững người.