Ông Chú Người Qua Đường Giáp Nhưng Là Vạn Người Mê

Thế giới 1 - Chương 3

"Tổng giám đốc Cố, cậu không sao chứ?"

Sau khi xuống xe, Thẩm Lam Thanh thấy người đàn ông mãi không động đậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ghế phụ, lúc này mới phát hiện ra người đàn ông đang chống tay lên trán, nhíu chặt mày, trông như đang chịu đựng cơn đau.

Thẩm Lam Thanh cảm thấy có chút bối rối, hắn mới sực nhớ ra, lúc này Cố Cảnh Sâm đang bị trúng thuốc, hắn nên nhanh chóng đưa người này đến bệnh viện, nhưng không có sự cho phép của Cố Cảnh Sâm, hắn không dám tự ý hành động.

Đột nhiên, Cố Cảnh Sâm mở cửa xe bước xuống, anh cao hơn Thẩm Lam Thanh nửa cái đầu, thân hình cao ráo, mạnh mẽ, khí thế bức người.

"Sao cậu lại xuống xe?" Thẩm Lam Thanh ngạc nhiên định đỡ đối phương.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay Thẩm Lam Thanh bỗng bị nắm chặt, Cố Cảnh Sâm đang say rượu, mở cửa sau xe, một tay đẩy hắn vào trong.

Mà anh cũng theo sau, dán sát vào người Thẩm Lam Thanh, thân hình cao lớn che phủ lên hắn.

Thẩm Lam Thanh ngã ngồi xuống ghế sau, hai tay chống ra sau, ghế da rất rộng nhưng lại cứng, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông hòa lẫn với hơi rượu ào ạt tràn đến, ngay cả hơi thở cũng có vẻ càng lúc càng đầy thú tính, hắn không thoải mái rụt người lại.

Trong lúc hỗn loạn, mắt kính đen của Thẩm Lam Thanh bị rơi ra.

Hắn mê mang chớp mắt, đôi mắt đen láy ấm áp tinh tế, "Tổng giám đốc Cố…?"

Giọng nói vừa dịu dàng vừa run rẩy.

Giống như một con cừu non.

"Cạch" một tiếng, chiếc xích khóa giữ mãnh thú đã bị mở ra.

Cố Cảnh Sâm thô bạo chặn lấy môi hắn.

[Dương khí: +5%]

[Anh làm tốt hơn tôi tưởng một chút.]

Trong phòng khách sạn trở nên yên lặng, không khí tràn ngập sự mập mờ. Thẩm Lam Thanh nằm trên giường với vẻ mặt bối rối, cuộn mình trong chiếc chăn màu trắng.

[Ngày mai, chắc tôi sẽ bị cậu ta đuổi mất...]

Từ chiếc cổ mảnh mai trở xuống, làn da trắng nõn đầy những dấu hôn, đôi mắt hoang mang toát lên vẻ khó tin, trông đặc biệt yếu ớt. [Hệ thống, đây thực sự là một nhiệm vụ bất khả thi.]

Giọng hệ thống trở nên khó chịu, cười lạnh: [Anh lúc nào cũng chỉ biết trốn tránh thôi sao?]

Thẩm Lam Thanh không muốn nói nữa.

Tối qua, Cố Cảnh Sâm tỉnh táo một chút trên xe, sau đó đưa Thẩm Lam Thanh đến khách sạn gần nhất. Nhưng thuốc nhanh chóng khiến anh mất lý trí, phải một lúc lâu mới dừng lại, lúc này đang nằm bất tỉnh bên cạnh.

May mà Cố Cảnh Sâm có vẻ không hiểu đàn ông với nhau phải làm thế nào, nên đã không đi đến bước cuối cùng. Tuy vậy, đầu gối Thẩm Lam Thanh vẫn mỏi nhừ, những chỗ bị cọ xát đau rát khi mặc quần áo.

Nhớ lại vẻ mặt ửng đỏ khó kìm nén của Cố Cảnh Sâm, Thẩm Lam Thanh cũng hơi đỏ mặt, tim đập nhanh, có vẻ không ghét như tưởng tượng, chỉ là hơi mệt.

Thái độ thất thường của hệ thống khiến Thẩm Lam Thanh không dám hỏi han, hắn cẩn thận ngồi dậy, cố gắng tránh xa Cố Cảnh Sâm đang say ngủ, mặc quần áo vào rồi rời khỏi khách sạn.

Cuối cùng hắn chỉ để lại một tin nhắn cho Cố Cảnh Sâm: "Tổng giám đốc, tôi nghĩ tôi cần xin nghỉ vài ngày."

Giọng của hệ thống là giọng đàn ông trưởng thành, mang theo chút trêu chọc: [Đây đúng là một kế hoạch không tồi, dục tốc bất đạt.]

Dục tốc bất đạt?

Thẩm Lam Thanh bị câu nói này làm cho ngạc nhiên, thậm chí đứng nguyên tại chỗ ngượng ngùng một hai giây, mới nhỏ giọng giải thích với hệ thống: [...Không phải vậy, chỉ là tôi không biết phải đối mặt với cậu ta thế nào.]

Mặc dù người làm sai là Cố Cảnh Sâm, không phải là mình nhưng hắn vẫn cảm thấy xấu hổ. Dù sao với thân phận thấp kém như hắn, bình thường cũng không dám đυ.ng đến Cố Cảnh Sâm.

Chi bằng tự mình rời đi còn hơn bị đuổi, đỡ phải đối mặt với tình cảnh khó xử.

Trong khi nói những lời đáng thương và yếu đuối như vậy, cổ áo của hắn vẫn hơi trượt xuống, để lộ vài dấu hôn đỏ thẫm.

Vì thế hệ thống cũng im lặng.

Cố Cảnh Sâm đến sáng mới tỉnh.

Cửa sổ không kéo rèm khiến ánh nắng chiếu thẳng vào, mí mắt Cố Cảnh Sâm hơi đau, anh nhíu mày, đột nhiên, những hình ảnh mập mờ hỗn loạn từ đêm qua hiện về trong đầu.

Ký ức ùa về như sấ, sét, Cố Cảnh Sâm lập tức tỉnh táo.

Bên kia giường đã trống không, chỉ còn lại một vết lõm nhẹ.

Cố Cảnh Sâm xoa trán ngồi dậy, cầm điện thoại lên, điều đầu tiên thấy là tin nhắn xin nghỉ của Thẩm Lam Thanh.

Tin nhắn này không hiểu sao toát lên vẻ ấm ức.

Vốn đã là người vô tội như vậy, lại bị mình bắt nạt thành ra thế này.

Đêm qua quả thật anh đã quá xúc động, vốn đã say rượu, lại bị thuốc làm cho mất lý trí, đến nỗi làm ra chuyện như vậy với Thẩm Lam Thanh.

Mạnh Nguyệt Nhân gọi cho anh rất nhiều cuộc, còn có bạn thân Hứa Duy Chiêu, chắc đều là gọi để hỏi thăm tình hình.

"Anh, đêm qua là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh."

Cố Cảnh Sâm gửi tin nhắn xin lỗi, còn bồi thường gấp 5 lần lương để bù đắp.

Xảy ra chuyện như vậy, Thẩm Lam Thanh muốn xin nghỉ, anh cũng thật sự không có lý do gì để ngăn cản.

Sau khi đến công ty, Hứa Duy Chiêu trong văn phòng lập tức đón tiếp, đôi mắt láu lỉnh đảo qua đảo lại: "Mẹ kiếp, cậu còn chưa thay quần áo, tối qua thật sự trúng chiêu rồi?"

Hứa Duy Chiêu và anh là bạn từ nhỏ, văn phòng cũng có thể ra vào tự do.

Cố Cảnh Sâm mặt không biểu cảm đi lướt qua anh ta, ngồi xuống bàn làm việc: "Xử lý thế nào rồi?"

"Đánh một trận, đưa vào cục cảnh sát rồi." Hứa Duy Chiêu cười khẩy một tiếng, "May là Tiểu Mạnh không sao, không thì nhất định tôi sẽ khiến nhà họ phá sản, cuốn gói khỏi thành phố Giang."

Nói xong, anh ta lại tò mò áp sát: "Thế cậu tối qua... mùi vị đêm đầu thế nào?"

Tối qua Hứa Duy Chiêu dẫn bác sĩ đến nhà anh, đợi rất lâu mà không thấy anh về.

"Không cần cậu quan tâm." Cố Cảnh Sâm lạnh mặt đuổi anh ta ra ngoài, khóa cửa lại.

Hứa Duy Chiêu nhún vai, lầm bầm vài câu, thấy Mạnh Nguyệt Nhân ở phòng thư ký, lại cười híp mắt đi qua.

Cố Cảnh Sâm xoa thái dương, đi vào phòng nghỉ bên trong thay quần áo, lúc này nhận được hồi âm của Thẩm Lam Thanh.

"Xin lỗi, Tổng giám đốc Cố, số tiền này tôi không thể nhận."

Cố Cảnh Sâm gần như có thể tưởng tượng ra giọng điệu lo lắng sợ sệt của Thẩm Lam Thanh.