“Sở Sơn Huỵ, sao trễ thế này vẫn chưa về?”
Tiểu Thẩm từ bàn làm việc bên cạnh ló đầu ra, ngạc nhiên hỏi cô.
“Vừa đặt đồ ăn ngoài, chưa giao tới.”
Sở Sơn Huỵ đáp hờ hững, cố giữ vẻ bình thản. Cô mở ngăn tủ bên cạnh, lấy ra một túi táo đỏ, rồi thả vài quả vào chiếc bình giữ nhiệt của mình.
“Ồ…”
Tiểu Thẩm gãi đầu, có vẻ như đã tin nhưng vẫn không giấu được chút nghi hoặc: “Sao không về nhà mà ăn nhỉ…”
Không hỏi thêm gì nữa, cậu thu dọn đồ đạc, đứng dậy khỏi ghế. “Vậy gặp lại sau nhé, chị Sở, em về trước đây.”
Nói rồi, Tiểu Thẩm rời văn phòng một cách dứt khoát, không hề ngoái lại, như bất kỳ nhân viên làm thuê nào chỉ mong được thoát khỏi công việc ngay khi hết giờ.
Sở Sơn Huỵ liếc nhìn điện thoại, đã 6:01. Đã tan ca được nửa tiếng. Làm việc tại cơ quan nhà nước, nơi mọi người luôn tuân thủ nghiêm ngặt Luật Lao động, đồng nghiệp cô tan làm nhanh như thể cuộc sống chỉ chờ giây phút rời khỏi công sở.
Nhưng cô ở lại không phải vì chờ đồ ăn. Lý do thực sự là vì cô biết, đúng nửa tiếng nữa, vị hôn phu của mình sẽ cùng cô bạn thân lăn lộn trên chiếc giường của cô.
Từ cơ quan về nhà chỉ mất đúng nửa tiếng. Nếu may mắn, cô có thể bắt trọn cảnh tượng ấy với chất lượng cao như một bộ phim chiếu rạp. Và cô biết rõ điều đó vì một tiếng trước, cô vừa trở về từ tương lai – nơi mọi thứ đã diễn ra trước mắt cô.
Sở Sơn Huỵ mang trong mình một bí mật không thể để ai biết. Cô sở hữu một “bản lưu trữ cuộc đời” – một khả năng kỳ diệu cho phép cô lưu lại bất cứ thời điểm nào và tua lại để thay đổi lựa chọn. Mỗi khi đứng trước những quyết định quan trọng, cô đều lưu lại ký ức của mình và trao cho bản thân quyền thử lại từ đầu.
Nghe thật tuyệt vời, đúng không?
Cô cũng từng nghĩ như vậy. Nhờ vào năng lực này, cuộc đời cô như được lập trình sẵn: Từ trường cấp ba danh giá, đại học hàng đầu, công việc lương cao, cho đến vị hôn phu giàu có và quyền lực.
Trong mắt mọi người, Sở Sơn Huỵ chính là hình mẫu hoàn hảo, người phụ nữ không ai sánh kịp.
Cô thích cái cảm giác được sống trong sự ưu việt, không một chút tì vết, và ghét bất kỳ điều gì có thể phá vỡ trật tự ấy. Cô liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn trên ngón tay – viên đá quý lấp lánh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, nhưng ẩn bên trong nó lại là một giấc mộng hư ảo.
Khi lần đầu đeo chiếc nhẫn ấy, cô từng say mê ánh mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp. Nhưng bây giờ, nghĩ lại khoảnh khắc đó, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô thừa hiểu, nếu cuộc tình này có chút biến động, những lời đồn đại sẽ lập tức ập xuống – và hình tượng hoàn mỹ mà cô dày công xây dựng sẽ tan vỡ trong mắt người đời.
Sở Sơn Huỵ liếc nhìn điện thoại lần nữa – 8:00.
Cô cầm lấy chiếc túi xách da cá sấu – món quà mà vị hôn phu đã tặng nhân ngày lễ tình nhân, cô đứng dậy, rời khỏi văn phòng không chút lưu luyến.