Thập Niên 60: Quân Tẩu Mang Không Gian Dưỡng Oa

Chương 50:

Hôm nay Chu Tuế Tuế định đến trạm thu mua phế liệu xem sao, không biết có gặp may không. Cô đạp xe đến huyện, đi thẳng đến trạm thu mua phế liệu, bên trong có một ông lão đang ngồi trông coi.

"Một hào, đừng có lục lọi lung tung đấy nhé." Ông lão nói.

"Vâng ạ." Chu Tuế Tuế đưa một hào rồi đi vào.

Bên trong không có mùi hôi thối hay rác rưởi gì, chỉ có một ít giấy vụn, bàn ghế hỏng. Chu Tuế Tuế tìm kiếm khắp nơi, nào là bàn ghế gỗ lê, tranh chữ của các danh họa, cô đều thu vào không gian, thậm chí còn tìm thấy một cái hòm gỗ lớn bên trong có hơn hai mươi thỏi vàng và một số trang sức bằng ngọc bích. Lần này lời to rồi, Chu Tuế Tuế nghĩ.

Cuối cùng, cô cầm một ít sách giáo khoa vật lý và hóa học đi ra.

Sau khi Chu Tuế Tuế ra khỏi trạm phế phẩm, cô đạp xe đạp chuẩn bị đi Cung Tiêu Xã xem thử.

Trước đó tòa soạn gửi cho Chu Tuế Tuế rất nhiều phiếu, nếu như không tiêu cũng lãng phí, cô quyết định sẽ dùng hết, dù sao cũng sẽ được gửi tới thêm. Trước đó Cố Cảnh Hằng cũng gửi rất nhiều phiếu, cô sẽ dùng chung luôn.

Giữa đường, Chu Tuế Tuế đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang kéo một cô gái.

"Thúy Hoa, em đừng tức giận với anh, cùng anh về nhà đi."

"Ai là Thúy Hoa, anh có bệnh à, buông tôi ra!" Cô gái giãy dụa.

Người đàn ông nhất quyết không buông: "Con ở nhà nhớ mẹ, đói khóc oe oe, em cũng phải thương con a." Người đàn ông nói rất chân thành.

"Tôi nào có con? Anh đừng nói bậy, tôi còn chưa kết hôn đâu!" Cô gái tức giận đỏ mặt tía tai.

Người qua đường xung quanh nhìn thấy liền tưởng rằng vợ chồng cãi nhau chuyện vặt, không ai tiến lên can thiệp.

Nhưng Chu Tuế Tuế lại nhìn ra có điều không đúng. Cô gái kia rõ ràng tuổi còn trẻ, hơn nữa làn da trắng nõn, trên người không có một miếng vá nào, rõ ràng là con nhà khá giả. Ngược lại, người đàn ông bên cạnh quần áo tả tơi, làn da ngăm đen, quan trọng nhất là anh ta nói chuyện có khẩu âm địa phương khác.

Chu Tuế Tuế lập tức nghĩ đến, chẳng lẽ là bọn buôn người? Cô tiến lại gần, kéo cô gái đến bên cạnh mình: "Anh nói anh là chồng của cô ấy, vậy giấy chứng nhận kết hôn đâu?"

Người đàn ông nhíu mày nhìn Chu Tuế Tuế, tỏ vẻ khó chịu vì cô xen vào chuyện của anh ta: "Tôi ra ngoài tìm vợ còn phải mang theo giấy chứng nhận kết hôn sao? Cô ấy tên là Thúy Hoa, chính là vợ tôi!"

Chu Tuế Tuế xoay người nói với cô gái: "Cô tên gì? Trên người có thứ gì có thể chứng minh thân phận của cô không?"

"Có, tôi tên là Ngô San San, tôi làm việc ở Cung Tiêu Xã ở huyện thành, đây là chứng nhận công việc của tôi, chị xem." Ngô San San sắp khóc.

Cô ấy nói mình đang đi làm thì bị người đàn ông này nhảy ra nhận là chồng, còn muốn đưa cô ấy đi.

Ngô San San căn bản không biết người đàn ông này, hơn nữa cô ấy còn chưa kết hôn, chẳng ai tin lời cô ấy nói, cô ấy sắp phát điên lên được.

Mọi người xung quanh vừa nhìn thấy thẻ công tác, đều tin lời Ngô San San.

"Cô gái này nói đúng, cô ấy thật sự là người của Cung Tiêu Xã, người đàn ông này nói dối."

"Đúng vậy, đúng vậy, người đàn ông này là giả mạo."

Người đàn ông thấy tình thế không ổn liền muốn bỏ chạy.

Chu Tuế Tuế hộ to: "Mọi người đừng để anh ta chạy, hắn là kẻ buôn người, mau bắt lấy hắn!"

Xung quanh có rất nhiều người đàn ông, họ dễ dàng khống chế được người đàn ông kia, sau đó đưa đến đồn công an.

Chu Tuế Tuế và Ngô San San cũng đi theo đến đồn công an để làm bản tường trình. Kết quả công an điều tra, người đàn ông kia đúng là thành viên của một tổ chức buôn người.

Hắn ta khai nhận là thấy Ngô San San có vẻ ngoài yếu đuối nên mới chọn cô ấy làm mục tiêu. Công an cũng tán dương hành động dũng cảm của Chu Tuế Tuế

"Đồng chí Chu Tuế Tuế, đồng chí thật sự rất nhanh trí và dũng cảm, đất nước ta cần những người có tinh thần chính nghĩa như đồng chí. Nếu không, hôm nay cô gái này chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm." Vị công an nói đầy khâm phục. Ngô San San bên cạnh cũng nhìn Chu Tuế Tuế với ánh mắt đầy biết ơn.

Chu Tuế Tuế chỉ cười khiêm tốn: "Tôi chỉ làm việc nên làm thôi, ai nhìn thấy một cô gái gặp nạn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Mọi người chỉ là chưa biết rõ sự thật mà thôi."

"Vậy sao đồng chí lại phát hiện ra hắn ta là kẻ buôn người?"

Chu Tuế Tuế thuật lại chi tiết phân tích của mình cho vị công an nghe, anh càng thêm khâm phục cô.

Sau khi hỏi địa chỉ của Chu Tuế Tuế, vị công an cho hai người ra về. Anh ta ghi nhớ kỹ địa chỉ của Chu Tuế Tuế, có lẽ sau này sẽ có lúc cần dùng đến.

Ra khỏi đồn công an, Ngô San San thân thiết nắm lấy tay Chu Tuế Tuế: "Chị Tuế Tuế, chị thật sự quá giỏi, hôm nay may mà có chị, nếu không em không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao. Em muốn mời chị đến nhà ăn bữa cơm để cảm ơn chị, có được không ạ?"

Chu Tuế Tuế nhìn cô gái non nớt trước mặt, cô cảm thấy Ngô San San có chút giống Cố Hà, ánh mắt trong suốt, nhìn qua là biết rất đơn thuần, trong lòng cô cũng rất có thiện cảm với Ngô San San: "Được, vậy tôi xin làm phiền."

Ngô San San vội vàng lắc đầu: "Không phiền chút nào, nếu chị không chê thì cứ gọi em là San San."

"Được, San San."

"Chị Tuế Tuế!" Ngô San San vui vẻ gọi.

Qua lời kể của Ngô San San, Chu Tuế Tuế được biết, cô ấy là con một trong nhà, bố mẹ đều là công nhân viên chức, bổ làm ở nhà máy cán thép, mẹ là kế toán của nhà máy dệt. Ngô San San tốt nghiệp cấp 2, hiện tại là nhân viên mới của Cung Tiêu Xã.

Chu Tuế Tuế thầm cảm thán, gia đình này có cuộc sống thật tốt.

Đến nhà Ngô San San, bố mẹ cô nghe kể lại chuyện con gái gặp phải thì sợ hãi vô cùng.

Hai vợ chồng liên tục cảm ơn ân nhân cứu mạng con gái mình. Mẹ Ngô nắm chặt tay Chu Tuế Tuế, nghẹn ngào: "Cảm ơn con, cảm ơn con đã cứu con gái bác. Vợ chồng bác chỉ có mỗi San San là con, nếu con bé có mệnh hệ gì thì chúng tôi biết sống sao đây?"

Chu Tuế Tuế: "..." Cô không biết phải an ủi thế nào.

Cô vỗ vỗ tay mẹ Ngô: "Bác đừng lo, San San không sao là tốt rồi. Hơn nữa cháu cũng chỉ làm việc nên làm thôi mà."

Cha Ngô lên tiếng: "Dù sao cũng phải cảm ơn cháu, cháu ở lại ăn cơm với gia đình bác nhé."

Chu Tuế Tuế không thể từ chối, nhất là khi mẹ Ngô vẫn nắm chặt tay cô, khóc không thành tiếng. Hơn nữa, mấy đứa nhỏ đều ở nhà ông bà nội, cô cũng không cần phải quá lo lắng.

Vì muốn cảm ơn Chu Tuế Tuế, nhà họ Ngô đã làm một bàn ăn thịnh soạn, có thịt kho tàu, thịt xào ớt xanh, thịt ba chỉ đảo, cà chua xào trứng và rau cải xào. Đây là bữa ăn mà người bình thường chỉ có vào dịp Tết mới được ăn, nhà họ Ngô thật sự đã dốc hết lòng thành để chiêu đãi Chu Tuế Tuế.

Chu Tuế Tuế cũng không từ chối lòng tốt của họ.

Trong bữa cơm, Ngô San San liên tục gắp thức ăn cho Chu Tuế Tuế.

"Chị Tuế Tuế, chị ăn nhiều một chút, hôm nay là bố em xuống bếp đấy, bố em nấu ăn rất ngon, chị thử xem." Ngô San San nói với vẻ tinh nghịch.

Tâm trạng mẹ Ngô đã ổn định hơn, bà nhìn Chu Tuế Tuế xinh đẹp như hoa, hỏi: "Tuế Tuế, bác gọi con như vậy được không? Con đã lập gia đình chưa?"

"Dạ, năm nay con hai mươi tư tuổi rồi ạ, con đã có ba đứa con rồi." Chu Tuế Tuế mỉm cười đáp.

Nghe vậy, trên mặt mẹ Ngô thoáng hiện vẻ thất vọng, cô gái xinh đẹp như vậy mà đã kết hôn rồi: "A, vậy sao trông con trẻ vậy? Nhìn không ra chút nào."

"Đúng rồi chị Tuế Tuế, hôm nay chị định đi đâu vậy?" Ngô San San hỏi.

"À, tôi định đến Cung Tiêu Xã mua một ít đồ."

Nghe vậy, Ngô San San đột nhiên hào hứng: "Mua đồ ạ? Chị tìm đúng người rồi, em làm ở Cung Tiêu Xã, em dẫn chị đi, em biết nhiều mặt hàng và giá cả nội bộ lắm."

Chu Tuế Tuế hiểu ý, nhưng cô vẫn khiêm tốn đáp: "Vậy thì cảm ơn San San."

"Chị khách sáo quá." Ngô San San cười xảng khoái: "Chị Tuế Tuế cứu mạng em, so với việc đó thì chuyện này đáng là gì đâu."