Ông Cố chia nhà rất công bằng, chị dâu cả Cố không có ý kiến gì, về phần Lâm Tam Muội, căn bản không có phần để cô ta nói chuyện, mặt còn sưng lên.
Trưởng thôn viết xong ba bản, ấn xong dấu tay thì nhà này coi như đã chia xong, nhà anh cả và nhà anh hai mỗi nhà được chia 75 đồng.
Sau khi trưởng thôn rời đi, Chu Tuế Tuế vào nhà thăm Cố mẫu.
"Mẹ, đây là sủi cảo con nấu buổi sáng, mẹ ăn đi." Chu Tuế Tuế nói.
Cố Cảnh Hằng còn không biết Cố mẫu bị thương, bằng không cũng phải lo lắng không yên. Chu Tuế Tuế cũng có trách nhiệm thay chồng chăm sóc mẹ chồng.
"Tuế Tuế, làm phiền con rồi." Cố mẫu cảm động nói.
"Mẹ nói gì vậy, con mang theo không ít sủi cảo, cha cũng ăn chút đi."
"Cho mẹ con ăn đi, cha không ăn."
"Tôi ăn không hết, ông tới ăn chút đi." Vợ chồng già đến lúc về già thường bầu bạn với nhau, hai người nhiều năm như vậy tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Lúc này nhà họ Cố lại có người tới, là Cố Lan cùng chồng con trở về.
Cố mẫu và ông Cố không ngờ năm nay Cố Lan lại trở về, bởi vì hàng năm cô đều không về.
Hơn nữa năm nay ăn tết lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cố mẫu và ông Cố không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
"Ôi chao, cha mẹ, mọi người đều ăn sủi cảo trắng rồi, năm nay Tết Tiểu Vũ và Tiểu Mẫn đều chưa ăn sủi cảo trắng, cho chúng nó nếm thử đi."
Cố phụ Cố mẫu:...
Chu Tuế Tuế ở bên.... Mặt mũi thật lớn, vừa vào nhà đã bắt đầu xin cơm.
Cố phụ cau mày nói: "Năm nay sao con lại trở về, hơn nữa con không thấy mẹ bị thương sao?"
Lúc đó sắc mặt Cố Lan rất khó coi, giọng điệu kỳ quái lớn tiếng nói: "Cha, con vất vả lắm mới cùng Kiến Quốc mang theo con về một chuyến, cha làm gì vậy, cha không muốn con về sao? Hơn nữa ban ngày ban mặt con nghĩ mẹ còn chưa dậy, con nào biết bà ấy bị thương"
Cố Lan hoàn toàn không đếm xỉa đến Chu Tuế Tuế, nhưng Chu Tuế Tuế cũng không để ý, nhưng Cố Lan không định bỏ qua cho cô như vậy.
"Ôi em ba à, sao em không nhìn chị thế này? Ngay cả chào hỏi cũng không biết nói." Giọng Cố Lan cao vυ't lên.
Chu Tuế Tuế không khách khí nói: "Tôi còn tưởng rằng trong mắt chị chỉ có sủi cảo của cha mẹ không thấy được tôi, tôi cũng không thể ảnh hưởng chị phát huy."
Âm dương quái khi ai mà không biết chứ, Chu Tuế Tuế có thể âm dương chết cô ta.
Lúc này hai đứa trẻ của Cố Lan, cậu bé lớn Triệu Vũ đã bảy tuổi, đứa nhỏ Triệu Mẫn năm tuổi, hai đứa nhỏ trực tiếp đưa tay cướp sủi cảo trước mặt Cố mẫu.
Giành được thì trực tiếp nhét vào miệng ăn, vừa ăn còn vừa nói: "Cha, bà nội đều gạt người, trong nhà bà ngoại căn bản không phải họ hàng nghèo gì, từ trước đến giờ con chưa từng ăn sủi cảo ngon như vậy."
Cố Lan đưa tay che miệng con trai đã không còn kịp nữa, ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt cha mẹ Cố âm trầm không chịu được, Cố Lan liền biết gây họa.
Trước khi mình trở về rõ ràng đã nói với bọn nhỏ rằng muốn giả bộ đáng thương ở nhà bà ngoại, sao vừa đến đây đã nói hớ rồi.
Triệu Kiến Quốc không cho là đúng, anh ta căn bản không sợ cha mẹ Cố, ngược lại nhìn Chu Tuế Tuế với ánh mắt thiếu đứng đắn khiển cô cả người khó chịu, muốn móc tròng mắt anh ta xuống.
Loại người như Triệu Kiến Quốc, mắt thâm quầng, vừa nhìn đã biết là sinh hoạt vô độ, thật là khiến người ta ghê tởm.
Cố Lan nói: "Cha mẹ, Tiểu Vũ nói lung tung, mọi người đừng tin."
Cố mẫu cười lạnh nói: "Cô đừng giả vờ, chúng tôi đều là họ hàng nghèo, các người ai có tiền thì đi tìm người đó đi, Cố gia chúng tôi không chứa nổi mấy vị thần tiên các người."
Triệu Vũ một đứa bé cũng có thể thốt ra lời này, có thể thấy được Triệu gia bình thường nói năng thế nào, đây là đang coi thường nhà bọn họ.
Đã như vậy, sau này cũng không cần lui tới, Cố mẫu không quan tâm, không cần thiết phải nhiệt tình với kẻ lạnh nhạt.
Nhưng mà đám người Cố Lan cũng không phải không có lý do gì mà về nhà mẹ đẻ, nói là chỉ đơn thuần là về thăm cha mẹ. Chu Tuế Tuế không tin một chút nào.
Ngày Tết mà tay không đến nhà người khác, thật sự là chưa từng nghe thấy, lần đầu tiên thấy người mặt dày như vậy.
"Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy, con là con gái ruột của mẹ mà."
"Nếu không phải là con gái ruột của mẹ thì sớm đã đuổi con ra ngoài rồi." Cố mẫu hừ lạnh nói.
Bây giờ thì hay rồi, sủi cảo Chu Tuế Tuế mang đến cha mẹ chưa ăn được mấy cái, đều bị hai đứa nhỏ này ăn hết.
Ăn xong rồi chưa no, Triệu vũ đối với mẹ Cố kêu lên: “Bà ngoại nghèo khổ, tôi còn muốn ăn, trong nhà còn gì ăn ngon mang ra đây?”
Mẹ mẫu tức giận nói: “Đồ không được dạy bảo, đi sang một bên đi.”
“Quả nhiên ở nông thôn vừa bẩn vừa nghèo, tôi cũng không muốn tới đâu. Mẹ con phải về nhà, không cần ở cái nơi nghèo khổ này.” Triệu vũ trực tiếp nằm trên mặt đất lăn lộn ăn vạ.