Thập Niên 60: Quân Tẩu Mang Không Gian Dưỡng Oa

Chương 38:

Sức lực nam nữ khác biệt rõ ràng, Cố Cảnh Tây lại tát Thập Tam Muội mấy cái nữa, đánh cho cô ta choáng váng đầu óc, còn anh thì chẳng hề hấn gì.

"Cô muốn sống thì sống, không muốn sống thì cút về nhà họ Lâm cho tôi!" Cố Cảnh Tây hét lớn.

"Cố Cảnh Tây, đồ súc sinh, anh dám đối xử với tôi như vậy!" Bảy năm kết hôn, Cố Cảnh Tây chưa từng đánh cô ta nặng tay như vậy. Vậy mà…

"Ly hôn!"

Câu này là do Cố Cảnh Tây nói. Lời vừa thốt ra, cả căn nhà im bặt, Lâm Kim Bảo đã bị anh cả Cố đánh cho sợ hãi co rúm người dưới đất, không dám nhúc nhích. Tiền Thúy Hoa bị bà Cố đánh cho mặt mũi bầm dập, bà Cố nghe thấy con trai nói ly hôn cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng bà ta không thích Lâm Tam Muội, nhưng trong nhận thức của bà ta chưa từng xuất hiện chuyện ly hôn. Còn Lâm Tam Muội thì thật sự sợ hãi, nếu ly hôn thì cuộc sống sau này của cô ta chắc chắn sẽ rất bi thảm.

Nếu như cô ta bị Cố Cảnh Tây ly hôn về nhà, mẹ cô ta chắc chắn sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt.

Trước kia trước khi kết hôn, cô ta ở nhà làm trâu làm ngựa, cuộc sống ở nhà mẹ đẻ của cô ta không tốt bằng ở nhà họ Cố, trong lòng Lâm Tam Muội biết rõ điều này.

Cố Cảnh Tây cũng chịu đủ loại vợ và nhà vợ như vậy, quấy cho nhà họ Cố gà bay chó sủa.

Lúc trước bởi vì chính anh ngu xuẩn không thể không nhắm mắt cưới Lâm Tam Muội, nhưng hiện tại anh tuyệt đối sẽ không để em gái ruột của mình có quan hệ với đám vô lại này.

Cố Cảnh Tây chỉ vào cửa lớn bên ngoài nói: "Hiện tại, tất cả người của nhà họ Lâm các người cút ra ngoài cho tôi, nhà chúng tôi không chào đón các người, còn nữa, nếu như sau này Lâm Kim Bảo còn chưa hết hy vọng, tôi sẽ trực tiếp phế đi hai lạng thịt kia của hắn để cho nhà họ Lâm các người đoạn tử tuyệt tôn, Cố Hà là em gái ruột của tôi, tôi nói ra là làm được, nhanh cút đi!"

Lâm Kim Bảo nhìn anh vợ dọa người như vậy, không chút nghi ngờ lời anh ta nói có làm được hay không, vội vàng đứng dậy rồi chạy ra ngoài, cha Lâm theo sát phía sau.

Mẹ Lâm còn muốn khóc lóc om sòm, "Nhà họ Cố các người không có thứ gì tốt."

"Tôi khinh bà, Tiền Thúy Hoa, bà già mồm đầy phân này, còn muốn bị đánh đúng không?" Mẹ Cố nhìn mặt mũi sưng vù của bà ta nói.

Làm cho mẹ Lâm sợ đến mức chân cũng run rẩy bỏ đi.

Cố Cảnh Tây quay đầu nhìn Lâm Tam Muội: "Cô cũng cút cho tôi, cút về nhà họ Lâm đi, không phải cô hướng về người nhà cô sao, vậy thì cút về nhà đi, khi nào nghĩ rõ ràng thì trở về."

Lâm Tam Muội cho tới bây giờ chưa từng thấy Cố Cảnh Tây đáng sợ như vậy, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi.

Huống chi mẹ cô ta vừa bị mẹ Cố đánh một trận, bây giờ cô ta trở về không phải là tìm đánh sao. "Cảnh Tây, tôi là vợ anh, nơi này chính là nhà tôi, tôi không về."

Ánh mắt Cố Cảnh Tây lạnh nhạt nhìn Lâm Tam Muội ngồi dưới đất, "Nhà họ Lâm mới là nhà cô, người một nhà các người quả thực khiến tôi ghê tởm."

"Cố Cảnh Tây! Sao anh có thể nói như vậy với tôi chứ?" Lâm Tam Muội thật sự cảm thấy bị vũ nhục, ngồi dưới đất oa oa khóc lớn, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, nhìn rất buồn nôn.

Những người khác đều lười nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta, mẹ Cố lại càng lười quản.

Lâm Tam Muội này chính là một kẻ ngu ngốc, bị nhà họ Lâm bòn rút đến cạn kiệt mà còn giúp họ đếm tiền.

Bình thường lại là ở nhà gây sự, để Cố Cảnh Tây dạy dỗ cho tốt cũng rất tốt.

Lúc này đột nhiên một bóng người nhỏ bé từ trong nhà lao ra, đâm sầm vào bụng mẹ Cố, mẹ Cố ngã ra sau, trực tiếp đập vào bàn phía sau, bà lập tức ngất xỉu.

Lần này xong rồi. Người nhà họ Cố đều hoảng sợ, vội vàng chạy đến xem mẹ Cố. Anh cả Cố ra ngoài tìm thầy lang, cha Cố ôm mẹ Cố trở về phòng.

Cố Cảnh Tây nhìn kĩ, người làm mẹ anh bị thương lại là Đại Hoa, trong mắt con bé tràn ngập thù hận nhìn anh. Cố Cảnh Tây không kiềm chế được nóng giận, giáng xuống một cái tát, Đại Hoa bị đánh đến mức mặt sưng vù.

"Mày là cái đồ súc sinh! Dám đánh bà nội mày à?" Cố Cảnh Tây giận dữ quát.

Đại Hoa không cam lòng yếu thế nói: "Ba mới là người xấu, ba muốn tìm mẹ kế cho con? Con ở trong phòng đều nghe thấy, nếu không phải bà nội không đồng ý cô Cố Hà gả cho cậu, mẹ con sẽ không bị đánh, cô Cố Hà chính là đồ xấu!"

"Mày dám nói!"

"Bốp" một tiếng, mặt bên kia của Đại Hoa cũng sưng lên, con bé gào khóc thảm thiết.

Một đứa trẻ con mà có thể nói ra những lời ác độc như vậy thật hiếm có.

Đối với Đại Hoa mà nói, Lâm Tam Muội đối xử với con bé dù có tệ bạc cũng là mẹ ruột của con bé, nó không muốn có mẹ kế. Những đứa trẻ có mẹ kế trong thôn đều sống rất khổ sở, cho nên trong thâm tâm Đại Hoa không muốn có mẹ kế. Nếu như cha mẹ ly hôn, nó sẽ có mẹ kế, mẹ kế lại sinh em trai, nó sẽ là đứa trẻ bị bỏ rơi.

Lâm Tam Muội không có phản ứng gì với việc con gái bị đánh, cô ta thờ ơ lạnh nhạt, khóc lóc cho sự uất ức của bản thân.

Cố Cảnh Tây không rảnh để ý hai mẹ con này, sau khi thôn y đến liền vào nhà xem xét cho mẹ Cố thì nói may mà cái bàn không quá sắc nhọn, nếu không thì tính mạng của mẹ Cố khó mà nói trước được.