Thập Niên 60: Quân Tẩu Mang Không Gian Dưỡng Oa

Chương 22:

Chiếc áo đầu tiên cô muốn đan cho Cố Cảnh Hằng. Anh sắp phải trở về quân đội rồi, đan xong áo của anh rồi cô sẽ đan cho bọn trẻ. Lúc này, chị dâu cả đến. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Chu Tuế xuyên không đến đây, chị dâu cả đến nhà cô.

"Chị dâu cả đến rồi, mời vào nhà, mời vào nhà." Chu Tuế tiếp đón. Cô lấy một ít hạt dẻ đã phơi khô trước đó ra mời chị dâu cả.

"Ôi chao, em dâu, hạt dẻ nhà em to thật đấy, rang cũng ngon nữa."

"Gần đây rảnh rỗi, em ra khu vực chân núi chơi, trên núi nhà mình nhiều đồ tốt lắm."

Nhìn thấy chị dâu cả mang theo một cái bọc, Chu Tuế biết ngay là chị ấy có chuyện muốn nói.

"Cái đó... em dâu, đây là đôi giày chị làm cho em, chị biết em có thể không thích, nhưng loại giày này đi rất thoải mái, bình thường em làm việc nhà hay gì đó cũng có thể đi."

Chu Tuế nhìn đôi giày vải mà chị dâu cả đưa, đường kim mũi chỉ rất tỉ mỉ, rõ ràng là được làm rất cần thận.

"Chị dâu, đôi giày này đẹp quá, em rất thích. Chị giỏi quá, loại giày này em không biết làm đâu."

Chị dâu cả cười nói: "Chị có giỏi gì đâu, tay em không nên làm những việc này, tay em là để kiếm tiền."

"Ha ha ha..." Chu Tuế cảm thấy chị dâu cả rất dễ gần gũi, tính tình cũng rất tốt.

Nhưng cũng có thể là do có Lâm tam muội để so sánh nên chị dâu cả càng tỏ ra tốt hơn.

"Là thế này, chị biết em dâu rất giỏi giang, nên chị muốn hỏi, bình thường khi em dạy Đại Oa, Nhị Oa học, em có thể dạy kèm cho cả Thạch Đầu nhà chị được không? Em yên tâm, Thạch Đầu rất ngoan ngoãn, nghe lời, không nghịch ngợm đâu. Nếu nó có sai, em muốn mắng muốn đánh gì chị cũng không có ý kiến. Chị chỉ mong sao cho Thạch Đầu nhà chị có được nền tảng tốt, sau này có thể học hành đến nơi đến chốn."

"Tuy chị là người nông thôn, không được học hành nhiều, nhưng chị biết chỉ có học mới có thể đổi đời. Chị không muốn Thạch Đầu sau này phải giống ba nó, cả đời chỉ biết làm ruộng”

Mẹ thương con, Chu Tuế hiểu rõ, ai mà chẳng muốn con cái sau này có được thành tựu?

Chu Tuế gật đầu: "Được ạ, về sau mỗi ngày khoảng tám giờ sáng chị cho Thạch Đầu sang đây học cùng Đại Oa và Nhị Oa nhé. Em cũng rất quý Thạch Đầu, nó hiểu chuyện hơn hai đứa Đại Oa, Nhị Oa nhà em nhiều."

Nếu là con của nhị phòng thì cô nhất định sẽ không đồng ý, cho dù là Lâm tam muội hay Đại Hoa thì Chu Tuế cũng không thể nào chấp nhận được.

Nghe Chu Tuế đồng ý, chị dâu cả mừng rỡ, vội vàng nói: "Ôi chao, vậy thì cảm ơn em quá, làm phiền em quá."

"Không có gì đâu ạ, chuyện nhỏ thôi mà, chị khách sáo quá." Những lời này đương nhiên chỉ là lời khách sáo, nhưng ai mà chẳng thích nghe?

Lúc chị dâu cả ra về, Chu Tuế còn gói một ít hạt dẻ cho chị ấy mang về. Đây là thứ tốt, người bình thường không được ăn đâu.

Buổi tối, lúc Cố Cảnh Hằng trở về, Chu Tuế đã nấu cơm xong. Bữa tối hôm nay có khoai tây hầm đậu cô ve, canh cà chua trứng, món chính là bánh bao bột ngô.

Tay nghề nấu nướng của Chu Tuế không chê vào đâu được, cả nhà ăn uống rất ngon miệng.

Bây giờ Tam Oa đã có thể ngồi ăn cơm một mình, cái gì cũng ăn được.

Tuy nhiên, vì Tam Oa còn nhỏ nên khi nấu cơm, Chu Tuế thường cố tình nấu nhạt và cho ít muối, trẻ con không nên ăn mặn.

Lúc ăn cơm, Chu Tuế kể cho Cố Cảnh Hằng nghe chuyện của Thạch Đầu.

"Có khiến em quá mệt không?" Cố Cảnh Hằng lo lắng hỏi.

Chu Tuế cười nói: "Thạch Đầu là đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời, nếu không em đã không đồng ý rồi. Dạy một đứa cũng là dạy, dạy hai đứa cũng là dạy, có khác gì nhau đâu."

Biết từ ngày mai anh Thạch Đầu sẽ đến học cùng, Đại Oa và Nhị Oa đều rất vui.

"Mẹ ơi, anh Thạch Đầu tốt lắm, lần trước còn giúp chúng con đánh nhau với Cẩu Đản nữa đấy" Đại Oa nói.

Chu Tuế: . .. Cô vừa nghe thấy cái gì thế này?

Cố Cảnh Hằng ở bên cạnh khẽ hỏi: "Thế ai thắng?"

"Đương nhiên là chúng con rồi!" Nói xong, Đại Oa mới sực nhớ ra điều gì đó, nhìn sắc mặt Chu Tuế liền không dám nói gì nữa, vùi mặt vào bát cơm.

"Cố Minh Triết, con lại đánh nhau phải không?"

Đại Oa: "Xong rồi, mẹ gọi tên thật của con rồi."

"Mẹ, tại bọn Cẩu Đản cướp con ếch sắt của chúng con, chúng con không cho thì nó đánh người, chúng con mới đánh nhau với nó." Nhị Oa vội vàng giải thích.

Thật ra, Chu Tuế cũng không tức giận gì. Trẻ con tầm tuổi này đánh nhau chí chóe là chuyện rất bình thường. Cô chỉ muốn doạ chúng một chút để chúng biết đánh nhau là sai.

"Không có lần sau nữa đâu đấy!" Chu Tuế cảnh cáo.

"Vâng vâng vâng, mẹ yên tâm, chúng con sẽ không gây chuyện nữa đâu." Đại Oa và Nhị Oa vội vàng đảm bảo.

Nhưng với lời hứa của hai đứa nhỏ, Chu Tuế không tin một chữ nào.