Thập Niên 60: Quân Tẩu Mang Không Gian Dưỡng Oa

Chương 17:

Lúc này, Đại Oa và Nhị Oa bị một đám trẻ con trong thôn vây quanh. "Đại Oa, Nhị Oa, hai cậu mặc quần áo mới mẹ mua cho à? Đẹp quá!"

Đại Oa tự hào nói: "Không phải mua đâu, đây là do mẹ tớ tự tay may đấy, đẹp không?"

"Ôi, mẹ cậu giỏi quá, tớ chưa bao giờ được nhìn thấy bộ quần áo nào đẹp như vậy, mẹ tớ chỉ may quần áo mới cho tớ vào dịp Tết thôi." Người nói là cháu trai trưởng thôn.

Nhà trưởng thôn chỉ có một mình cậu bé là cháu đích tôn, được cưng chiều hết mực, nhưng bây giờ nhà nào cũng khó khăn, có quần áo mới mặc vào dịp Tết đã là tốt lắm rồi.

Hầu hết bọn trẻ đều mặc lại quần áo của anh chị.

"Mẹ tớ đối xử với chúng tớ rất tốt, mẹ tớ còn nấu ăn rất ngon nữa." Nhị Oa tự hào nói.

"Vậy mẹ hai cậu đúng là người mẹ tốt nhất thôn!" Mọi người đều ghen tị với Đại Oa và Nhị Oa. "Tớ biết, tớ biết!" Một cậu bé khác nói.

"Tớ nghe nói mẹ hai cậu rất giỏi, một tháng kiếm được năm mươi đồng, cho nên mới có tiền may quần áo mới cho hai cậu mặc."

Đại Oa không nhịn được nói: "Đương nhiên rồi, mẹ tớ rất lợi hại, mẹ biết rất nhiều thứ mà tớ không biết, mẹ tớ cái gì cũng biết, bây giờ tớ mới chỉ biết cộng trừ trong phạm vi 50 thôi."

"Đại Oa, cậu giỏi quá vậy? Bọn tớ cái gì cũng không biết!" Thế giới của trẻ con rất đơn giản, ai giỏi thì chúng sẽ ngưỡng mộ và nghe lời người đó.

"Tớ còn biết viết tên mình nữa cơ."

Đại Oa và Nhị Oa cảm thấy đây chính là khoảnh khắc tỏa sáng của mình, bọn trẻ cùng tuổi trong thôn không ai biết chữ, chỉ có hai anh em chúng biết.

Mẹ của chúng là người mẹ tuyệt vời nhất thôn, không ai sánh bằng.

Lá cây ngả vàng, vụ thu hoạch chính thức bắt đầu.

Thời tiết ngày càng lạnh, Chu Tuế Tuế thay quần áo dày cho các con, đồng thời dặn dò chúng không được để ra mồ hôi, trúng gió và không được nghịch nước.

Lúc này là thời điểm mọi người bận rộn nhất, cả thôn đều ra đồng, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến Chu Tuế Tuế.

Hôm nay, Chu Tuế Tuế định lên núi một chuyến, cô để Đại Oa và Nhị Oa ở nhà chơi với Tam Oa, còn mình đeo gùi lên núi.

Đi khoảng mười phút, đến chân núi, Chu Tuế Tuế đã phát hiện ra nấm Mộc Nhĩ, càng lên cao càng nhiều, cô tìm một khu vực nhỏ, hái đầy một giỏ, mang về phơi khô có thể bảo quản được rất lâu.

Hôm nay không biết sao lại gặp được cả hạt dẻ, Chu Tuế Tuế cũng hái được một túi đầy.

Loại hạt dẻ mới hái này còn ẩm, bên ngoài lại có lớp vỏ cứng, phải bóc lớp vỏ ngoài đi rồi phơi khô, rang chín mới ăn được.

Hạt dẻ ở Đông Bắc rất phổ biến, ngược lại ở miền Nam lại ít khi thấy, mà Chu Tuế Tuế lại rất thích ăn hạt dẻ, nên cô hái khá nhiều, cũng được nửa bao tải.

Đi vào sâu thêm chút nữa, Chu Tuế Tuế lại nhìn thấy nấm, là loại nấm mọc cùng cây dẻ, loại nấm này lá nhỏ, ăn rất mềm và ngon.

May mà Chu Tuế Tuế đi sớm, nếu không thì những thứ ngon lành này đã bị người trong thôn hái hết rồi.

Dựa núi ăn núi, đất đen Đông Bắc màu mỡ, trên núi toàn là những thứ quý giá.

Bất chợt, liếc mắt nhìn, Chu Tuế Tuế như nhìn thấy gì đó kỳ lạ.

Cô nhìn kỹ, thì ra là nhân sâm!

Nhân sâm được gọi là nhân sâm vì hình dáng nó giống con người.

Lần này, Chu Tuế Tuế cũng chẳng thèm hái nấm nữa, vội vàng chạy đến đào nhân sâm.

Trong không gian của cô cũng không có thứ tốt như vậy, hơn nữa nhìn cây sâm này có vẻ đã rất nhiều năm tuổi, củ rất to, râu sẫm cũng rất dài.

Quả là phúc đến nhà, Chu Tuế Tuế vui mừng khôn xiết.

Cô cẩn thận đào củ nhân sâm, bỏ vào trong không gian, râu sâm vẫn còn nguyên vẹn, đúng là bảo bối khó tìm.

Chu Tuế Tuế hài lòng trở về nhà.

Về đến nhà, Chu Tuế Tuế bắt đầu xử lý số nấm và hạt dẻ hái được trên núi.

Cô trải đều chúng lên chiếc nia lớn, phủ một lớp vải mỏng bên trên để tránh bụi bẩn, dù sao cũng là đồ ăn, Chu Tuế Tuế luôn muốn mọi thứ phải thật sạch sẽ.

Làm xong mọi việc thì cũng đến giờ nấu cơm, thực ra Chu Tuế Tuế thấy nấu ba bữa cơm mỗi ngày hơi mất thời gian.

Nhiều khi ăn cơm xong, ngồi viết lách được một lúc là lại đến giờ nấu bữa tiếp theo, bản thân cô cũng chẳng thấy đói.

Nhưng bọn trẻ con thì khác, chúng cần ăn đủ bữa, nên Chu Tuế Tuế vẫn phải nấu, còn bản thân có thể lựa chọn không ăn.

Bữa tối hôm nay có mì trứng cà chua và cà tím hầm, bây giờ đang là mùa ngô non, buổi tối Chu Tuế Tuế luộc thêm một nồi ngô, thơm phức.

Cả nhà bốn người ăn cơm xong, theo thói quen, Đại Oa và Nhị Oa rửa bát, hai đứa rửa rất ra dáng.

Chu Tuế Tuế đi tắm cho Tam Oa, ngày nào cô cũng tắm cho con một lần, cô hơi có chút kỹ tính về việc sạch sẽ.

Bây giờ, Chu Tuế Tuế đã bắt đầu nhóm lò sưởi, thời tiết ở Đông Bắc lạnh rất nhanh.

Lúc Chu Tuế Tuế tắm cho Tam Oa thì hai anh nó chơi ở phòng bên cạnh.

Đại Oa và Nhị Oa rửa bát xong cũng sẽ được tắm, nếu để người khác nhìn thấy, họ sẽ bảo Chu Tuế Tuế quá cầu kỳ.

Nhưng cô vốn là vậy, cũng nhờ thế mà nhà cửa trong ngoài đều sạch sẽ, gọn gàng.

Vừa sấy tóc, thoa kem dưỡng da trong không gian xong, Chu Tuế Tuế nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng chạy ra mở cửa.

Trước khi mở, cô cẩn thận hỏi: "Ai đấy?", dù sao cũng chỉ có mẹ góa con côi trong nhà, không thể không cẩn thận.

"Là anh, Cố Cảnh Hằng." Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên.