“Cynthia—”
Giọng nói trong trẻo của chàng trai trẻ, xen lẫn chút lo âu và bối rối, trôi theo làn gió biển mặn mà, thoảng qua bên tai cô gái.
Cynthia – cô gái được chàng tha thiết gọi tên, khép hờ đôi mi. Đôi mắt cô đen thẳm và tĩnh lặng như mặt biển sâu, không gợn sóng. Cô khoác lên mình chiếc váy trắng dệt từ tơ nước, mỏng nhẹ ôm sát dáng người, với những dải lụa phía sau bay phấp phới theo gió biển.
Làn da cô lấp lánh dưới ánh mặt trời, mịn màng như viên ngọc trai nằm trong vỏ sò. Mái tóc đen dài như rong biển buông lơi trên đôi vai trần. Cô ngồi bên bờ biển cuộn sóng, chân váy dài thấm ướt bởi từng đợt sóng vỗ, bám lấy đôi chân thon gọn, trắng ngần. Trong tay cô là chiếc hộp màu xanh nhạt tinh xảo, trên nắp gắn một viên pha lê tím lấp lánh – loại hộp chỉ dùng để đựng lễ vật quý giá.
Cynthia mở hộp, lấy ra một viên ngọc trai nhỏ như hạt sỏi. Ánh mắt cô lướt qua nó một cách thờ ơ, trước khi vẻ u sầu phủ kín khuôn mặt thanh tú.
Không chút do dự, cô ném viên ngọc xuống biển. Cô khéo léo dùng sức để nó bay xa, rơi vào vùng nước sâu, như thể dòng nước có thể cuốn trôi hết mọi phiền muộn trong lòng cô.
Rồi viên thứ hai, thứ ba cũng nối đuôi nhau bị ném đi…
“Cynthia—”
Tiếng gọi của chàng trai ngày một gần hơn. Cynthia biết rõ ai đang tìm mình – chính là Tarr, cái đuôi nhỏ phiền phức luôn bám theo cô. Ý nghĩ đó càng khiến tâm trạng cô trở nên tệ hơn.
Những người thuộc tộc Veil có đôi mắt tinh tường. Tarr từ xa hàng trăm mét đã thấy bóng dáng Cynthia.
Thình thịch, thình thịch.
Tim cậu đập liên hồi, không chần chừ giây nào, cậu chạy về phía Cynthia. Tarr chạy rất nhanh, như đại bàng xé gió. Chiếc áo mỏng từ tơ nước bay phần phật trong gió, để lộ vòng eo gọn gàng. Làn da lúa mạch khỏe mạnh của cậu lấp lánh dưới nắng, tràn đầy sức sống.
Chỉ một thoáng sau, Tarr đã đứng trước Cynthia, nở nụ cười tươi tắn, đôi mắt vàng ánh lên niềm vui.
Chàng trai trẻ, với nụ cười rạng rỡ, tựa như sự bừng nở của thanh xuân.
“Cyn…” Tarr định gọi tên cô, nhưng ánh mắt cậu đã dừng lại nơi chiếc hộp trong tay cô. Từ xa, cậu đã thấy Cynthia ném thứ gì đó xuống biển và tưởng đó là sỏi đá. Đến gần, cậu nhận ra chúng là những viên ngọc trai quý hiếm lấy từ vỏ của loài sò vua.
Tarr khựng lại, lắp bắp: “Cynthia, đây là ngọc trai của sò vua đó. Giá trị lắm đấy! Nếu cậu muốn ném gì đó chơi, để mình nhặt lại cho.”
Cynthia liếc nhìn Tarr bằng ánh mắt lạnh nhạt. Vẻ khó chịu và bức bối trong lòng cô càng dâng lên. “Ngọc trai quý vậy à? Vậy cậu xuống biển nhặt về cho mình đi,” cô buông lời hờ hững.
Tarr cứng người, nụ cười đông cứng trên môi. Cậu nhìn ra biển xanh, nơi từng đợt sóng đang cuộn mạnh. “Nhưng… sắp thủy triều lên rồi.”
Cynthia vốn không thực sự muốn lấy lại những viên ngọc, chỉ muốn tìm cách đuổi Tarr đi. Cậu ta thật phiền phức. Cô khẽ cười khẩy, quay đầu nhìn ra biển, bỏ mặc Tarr đứng đó.
Khuôn mặt của Tarr bất giác đỏ bừng. Trong khoảnh khắc, đôi mắt cậu bắt gặp ánh nhìn lạnh lẽo, khinh miệt của Cynthia – như thể cô đang nói: “Biết ngay là cậu không dám mà.”
Cảm giác bị người mình ngưỡng mộ khinh thường khiến Tarr lặng thinh.
Không nói thêm lời nào, Tarr cởi phăng chiếc áo, để lộ thân hình rắn chắc với những đường cơ bắp sắc nét, tựa như bức tượng Hy Lạp sống động.
Và rồi, cậu lao thẳng xuống biển.
Cynthia ngỡ ngàng trong chốc lát. Nhưng người tộc Veil vốn bơi lội rất giỏi. Chỉ trong nháy mắt, Tarr đã chìm sâu trong làn nước xanh thẳm, đầu cậu biến mất dưới những con sóng dữ.