Yến Trong Lồng

Chương 33

Tô Yến không phải tiểu cô nương hoàn toàn không biết gì về chuyện nam nữ. Mẹ nàng là người mẹ đơn thân, đã sớm dạy nàng cách tự bảo vệ mình.

Khi Từ Mặc Hoài dùng đầu gối tách hai chân nàng ra, nàng biết lần này mình không thể thoát được.

Trước đó, Tô Yến đã có những tính toán mơ hồ trong lòng. Nàng thậm chí đã nghĩ tới việc Từ Mặc Hoài có thể làm những điều tàn nhẫn và man rợ hơn với nàng. Giờ đây, Tô Yến buộc mình phải nghĩ như vậy, như thể nghĩ thế có thể xua tan đi phần nào nỗi uỷ khuất cùng oán hận trong lòng, giúp nàng dễ chịu hơn một chút.

Từ Mặc Hoài như một con dã thú nằm trên người nàng, điên cuồng và thô bạo chiếm đoạt, để lại những vết tím bầm trên cơ thể Tô Yến. Nàng run rẩy nhặt quần áo dưới đất khoác lên người, theo động tác đó, chất lỏng nhớp nháp từ đùi trong chảy xuống.

Nàng hơi choáng mà cúi thấp đầu, động tác nhặt xiêm y cũng ngừng lại.

Khi Từ Mặc Hoài bước vào tẩm điện, hắn vừa vặn thấy nàng nửa thân trần trụi, đầu cúi thấp không nhúc nhích, giống như đang ngẩn người.

Nghe tiếng bước chân, bả vai Tô Yến hơi run lên, nhưng nàng không ngẩng đầu.

Hắn lặng lẽ ngồi xuống, lấy ra chiếc khăn lau những vết tích trên người nàng. Lúc này Tô Yến mới ngẩng lên, sắc mặt cứng đờ nhìn hắn chằm chằm, hai tay nắm chặt quần áo, như muốn xé nát cả tấm vải mỏng lẫn gương mặt đáng ghét của gã nam nhân trước mặt.

Tóc Từ Mặc Hoài rối bời, đuôi tóc hơi ướt, rõ ràng vừa mới tắm xong. Giờ đây hắn đã thay y phục gọn gàng sạch sẽ, áo choàng khoác hờ trên vai. Ngoài vẻ mặt hơi mệt mỏi, dáng vẻ hắn vẫn còn tỉnh táo.

Ngược lại, Tô Yến thần sắc uể oải với quần áo xộc xệch, trên người lưu lại đủ loại vết tích của cuộc hoan ái vừa qua.

"Trẫm đã sai người chuẩn bị nước ấm, đi tắm đi."

Tô Yến chậm rãi mặc váy áo vào, thấy trên đó có vết bẩn, lập tức đá văng ra như để trút giận. Từ Mặc Hoài im lặng nhìn động tác của nàng, cuối cùng có vẻ sốt ruột vì nàng quá chậm, hắn kéo phăng bộ quần áo nàng mới mặc được một nửa, rồi dùng áo choàng rộng của mình quấn lấy toàn thân nàng, bế nàng vào ngự hồ phía sau tẩm điện.

Cung nữ hầu hạ không tỏ vẻ ngạc nhiên, rất đúng mực quỳ xuống thử nhiệt độ nước.

"Lui ra." Từ Mặc Hoài ra lệnh, hai thị nữ đặt khay xuống rồi lui đi.

Tô Yến ngâm mình trong nước ấm, cơ thể căng thẳng dần dần thả lỏng. Cổ tay nàng bị dây lưng thắt chặt để lại vết đỏ, máu khô trên đó gặp nước ấm tan ra thành từng đợt hồng nhạt.

Từ Mặc Hoài không kiêng dè gì mà đưa mắt đánh giá thân thể Tô Yến. Nàng cúi mặt xuống nước, bỗng thấy hắn vươn tay về phía mình, theo phản xạ liền giật mình, trượt chân trong hồ nước và sặc nước.

Từ Mặc Hoài vớt Tô Yến ra khỏi nước, nhíu mày nói: "Sao lại vụng về thế?"

Mặt Tô Yến ướt đẫm, nước nhỏ giọt xuống từ cằm nàng như thể nàng đang khóc.

Tay áo Từ Mặc Hoài ướt hơn phân nửa, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Tô Yến, không có ý định rời đi.

"Lại gần đây."

Trong làn hơi nước mờ ảo, Tô Yến chớp mắt, nước mắt bỗng trào ra.

Từ Mặc Hoài im lặng một lúc, cởϊ qυầи áo bước vào hồ nước. Tô Yến tránh né sự tiếp cận của hắn, nhưng bị hắn nắm lấy cánh tay kéo vào lòng.

Lưng Tô Yến dán chặt vào thân hình Từ Mặc Hoài, nàng thậm chí có thể cảm nhận được nhịp thở phập phồng của hắn.

Nàng khó chịu muốn ngồi dậy, nhưng bị giữ chặt eo, rồi nghe giọng hắn trầm xuống, ngữ khí có vài phần cổ quái: "Đừng lộn xộn."

Tô Yến cảm nhận được điều bất thường, xấu hổ và giận dữ đến đỏ mặt, nhưng thật sự cứng đờ người không dám động đậy nữa. Từ Mặc Hoài nhấc tay nàng lên khỏi mặt nước, dùng khăn lau khô nước trên cổ tay nàng, kể cả vết máu cũng lau sạch.

Ngâm trong nước ấm một lúc, vết thương đã mềm nhũn ra. Động tác của Từ Mặc Hoài hiếm khi kiên nhẫn đến vậy, trong thoáng chốc, Tô Yến tưởng mình đang thấy Mạc Hoài ôn nhu nho nhã ở thôn Mã gia.

"Đừng chạm vào nước nữa, mặc quần áo vào rồi băng bó lại."

Nói xong, tay hắn không yên phận động đậy, cẩn thận tìm kiếm những vết thương khác trên người Tô Yến.

Trước ngực nàng có vết bầm tím, đầu gối và lưng cũng đầy vết tích. Từ Mặc Hoài thấy gương mặt đỏ ửng như muốn chảy máu của nàng, cuối cùng vẫn thản nhiên nói: "Ta sẽ giúp ngươi dọn dẹp sạch sẽ..."

Tô Yến đương nhiên hiểu hắn ám chỉ điều gì, tức giận vung tay đánh hắn, nhưng Từ Mặc Hoài đã nhanh chóng khống chế được tay nàng. Dường như bị nàng chọc giận, hắn không nói gì nữa, đặt nàng lên nền gạch ngọc lạnh lẽo.

"Ngươi buông ra... Đừng đυ.ng vào ta!" Tô Yến cảm nhận được chân mình bị tách ra, lập tức dùng tay chân cố bò đi, nhưng bị hắn giữ chặt mắt cá chân, nhẹ nhàng kéo trở lại trước mặt.

Đón chờ Tô Yến chính là một cơn bão tố mới, nàng như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi, bị sóng dữ quăng lên cao rồi rơi xuống nặng nề, không thể nào tìm được chỗ bám víu.

---

Sau khi tất cả kết thúc, Tô Yến run rẩy từ xương sống đến thắt lưng, ngay cả nhấc tay cũng thấy mệt mỏi. Cuối cùng nàng đành để mặc Từ Mặc Hoài tắm rửa cho mình, mặc lại y phục rồi ôm lấy nàng trở lại giường.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, Tô Yến mới tỉnh giấc sau một ngày mê man.

Cổ tay và những vết thương trên người nàng đều đã được thoa thuốc. Từ Mặc Hoài dường như đang xử lý chính sự, rất nhanh đã có cung nhân đến đưa nàng về.

Lên xe ngựa, Tô Yến đau đớn đến mức gần như không bước nổi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố không để ai phát hiện.

Trên đường về Thanh Hoàn Uyển, trong đầu nàng vẫn không thể xua đi những hình ảnh như ác mộng. Từ Mặc Hoài không đếm xỉa gì đến lời khẩn cầu và nước mắt của nàng, tàn phá nàng dễ dàng như bóp nát một đóa hoa.

Tô Yến khó chịu trong lòng nhưng không tìm được ai để tâm sự, bao nhiêu ủy khuất đều phải nuốt vào trong.

Nàng chợt cảm thấy sự phản kháng của mình thật vô nghĩa, có lẽ trong mắt người khác đó còn là một việc làm ngu xuẩn.

Với thân phận như nàng, được nhất quốc chi quân sủng hạnh, dù chỉ là tạm thời, cũng đáng để cả đời thắp hương tạ ơn. Đây là điều biết bao người cầu mong mà không được, tại sao nàng lại không biết điều, sao không thể ngoan ngoãn nghe lời?

Có cơm ngon áo đẹp chưa đủ sao? Nàng còn không cam tâm cái gì nữa?

Tô Yến ngẩn ngơ bước xuống xe, phát hiện thị nữ đón tiếp là Bích Hà đã trở về, chỉ có một mình Bích Hà mà thôi.

Thấy nàng kinh ngạc, cung nhân liền nói: "Bệ hạ đau lòng nương tử bên cạnh không có người trò chuyện, nghe nói tiểu tỳ này rất hợp với nương tử nên cho phép nàng trở về phục thị."

Tô Yến khẽ gật đầu, cùng Bích Hà trở về Chẩm Nguyệt Cư. Trên đường, Bích Hà không nhịn được hỏi về vết thương trên cổ tay nàng, lo lắng: "Bệ hạ trách phạt nương tử sao?"

Bích Hà và các thị nữ khác đều là hạ nhân phục thị, nếu Tô Yến thực sự xảy ra chuyện gì, cũng chẳng ai nhớ để thông báo cho họ. Chỉ là vào đêm Trung thu ấy, Tô Yến suốt đêm không về, hôm sau Thường Phái đã cho người điều tra về nàng, còn triệu tập tất cả thị nữ ở Chẩm Nguyệt Cư để thẩm vấn. Trọn hai ngày sau họ mới được về cung, nghe nói Từ Mặc Hoài thân thể bất ổn, không khỏi nghĩ là Tô Yến đã gây họa, liên lụy đến tất cả bọn họ.

Bích Hà không ngờ còn có ngày được trở lại phục thị bên cạnh Tô Yến, huống chi trong số nhiều người như vậy lại chỉ giữ lại mình nàng.

Ngoài mừng vì Tô Yến vô sự, trong lòng nàng cũng có đôi phần không cam lòng. Dù sao nghĩ cho cùng, Tô Yến hẳn đã không an phận mà gây ra chuyện gì đó, nếu không sao lại bị cấm túc ở Chẩm Nguyệt Cư, chỉ để một mình nàng hầu hạ. Đi theo chủ tử như vậy, khó tránh khỏi nơm nớp lo sợ, sợ nàng phạm sai một cái là kéo theo mình gặp họa.

Quả nhiên, vừa về đến Chẩm Nguyệt Cư, câu đầu tiên Tô Yến hỏi là: "Bích Hà, ngươi có biết trưởng công chúa và hoàng hậu chết như thế nào không?"

Nàng dừng một chút, lại hỏi tiếp: "Bệ hạ còn có một người đệ đệ phải không?"

Sắc mặt Bích Hà lập tức biến đổi, vội quay đầu nhìn quanh cửa sổ, rồi mới hạ giọng, vừa nghiêm túc vừa bất an nói: "Nương tử về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa, nhất là trước mặt bệ hạ, những điều này tuyệt đối không được nhắc tới!"