Lý Sính dựa vào tường, một tay kéo Tô Yến đến bên cạnh mình. Tô Yến nghĩ đến hắn vừa dùng bàn tay này ăn thịt người, dạ dày lại cuộn trào buồn nôn.
"Gan to một chút đi, bọn sơn tặc này cố tình ghê tởm chúng ta thôi. Không ăn cũng chỉ có thể chịu đói. Dù sao người ta đã chết rồi, cũng đâu phải chúng ta gϊếŧ, nằm thối trên đất với bị chúng ta ăn vào bụng có gì khác nhau đâu." Lý Sính hạ thấp giọng, có vẻ như đang khuyên nhủ.
Tô Yến chẳng hề dao động, thậm chí sau khi nghe xong càng cảm thấy hắn không phải người bình thường. "Trên đời làm gì có đạo lý ăn thịt người chứ."
Nụ cười trên mặt Lý Sính dần tắt đi, không biết nhớ đến điều gì, dựa vào tường ngẩn người.
Tô Yến vẫn khó lòng chấp nhận những chuyện trước mắt, thậm chí cảm thấy mùi vị xung quanh cũng khiến người buồn nôn.
Hồi lâu sau, Lý Sính dùng mũi chân chạm vào nàng, hỏi: "Sao ngươi phải bỏ trốn cùng tên tàn phế kia?"
Tô Yến bị chạm đúng nỗi đau, sịu mặt nói: "Ta bị ma quỷ ám ảnh không được sao?"
Lý Sính cảm thấy thú vị, lại hỏi: "Vậy ngươi rốt cuộc từ đâu tới? Ta nghe giọng phổ thông của ngươi đôi khi không chuẩn, chắc không phải người Trường An?"
Tô Yến đương nhiên không thể nói mình là ngoại thất của hoàng đế, không biết sống chết chạy ra ngoài, nên nói với hắn: "Ta là thϊếp thất của một phú thương, hắn tính tình tàn bạo, ta chịu không nổi mới bỏ trốn."
Lý Sính cười cười. "Nếu vậy, ngươi theo tên tàn phế đó còn không bằng theo ta. Ta ở Trường An chưa từng có cơ thϊếp, ngươi đến đấy sẽ là người duy nhất đấy."
Nếu không phải hắn còn có chút ân với mình, Tô Yến đã hung hăng nhổ vào mặt hắn một ngụm.
Từ Mặc Hoài cho chó ăn thịt người, Lý Sính tự mình ăn thịt người, thật không biết mình đã tạo nghiệt gì mà toàn gặp phải những kẻ thần kinh tán loạn như vậy. Hay là những kẻ quyền cao chức trọng đều có chút tật xấu, coi người như gà vịt dê bò vậy, ban đêm không nằm ác mộng sao?
"Ta không làm thϊếp của ai cả, ta muốn về nhà."
"500 lượng," Lý Sính nhấn mạnh. "Ít nhất ngươi còn phải đền lại cho ta chứ."
---
Đã hai ngày trôi qua kể từ Trung thu, Từ Mặc Hoài ăn uống không ngon, gần như ăn cái gì nôn ra cái đó.
Mỗi ngày Tiết Phụng đều báo cáo về việc tìm kiếm Tô Yến. Chuyện này không gây ra động tĩnh lớn, dù sao một vị vua bị một thôn nữ quê mùa hạ dược, nói ra thì mất mặt quá.
Từ Mặc Hoài như một khối mây đen ngưng tụ, tuy bình tĩnh im ắng, nhưng chỉ chực chờ nổi cơn lốc xoáy.
Người hầu trong cung đều rất lanh lợi, Từ Mặc Hoài càng trầm lặng họ càng cẩn thận, không dám làm sai chút nào, sợ một tia lửa nhỏ cũng có thể kích nổ Từ Mặc Hoài.
Tiết Phụng điều tra được chút manh mối, được Từ Mặc Hoài triệu vào thư phòng.
"Đêm Trung thu ra khỏi thành có tổng cộng ba đoàn thương, trong đó có một đoàn Hồ Thương đi về phía Bắc. Tô nương tử rất có khả năng ẩn nấp trong đó. Thần sai người truy tra đến cùng, phát hiện họ ra khỏi thành chưa đầy một ngày đã gặp sơn tặc. Cả đoàn chỉ có mười người may mắn thoát được, những người còn lại đều chết dưới đao sơn tặc, hoặc bị bắt đi cùng hàng hóa..."
Tiết Phụng nói xong, thận trọng quan sát vẻ mặt Từ Mặc Hoài, thấy hắn thần sắc vẫn trầm tĩnh, lúc này mới dần dần thở phào.
Từ Mặc Hoài như đang nghe một chuyện vặt vãnh, vẻ mặt bình thản, thản nhiên nói: "Trẫm đã biết, cứ tiếp tục tra. Dù nàng có hóa thành tro bụi cũng phải mang về đây."
Sau khi Tiết Phụng rời đi, Từ Mặc Hoài vẫn xử lý chính sự. Việc cần làm đã xong, hắn lại không muốn để mình nhàn rỗi, đành phải tìm việc để làm, tránh nhớ đến Tô Yến - nữ nhân không biết sống chết kia.
Nếu Tô Yến thật sự rơi vào tay sơn tặc, chỉ có thể nói là nàng tự làm tự chịu.
Từ Mặc Hoài nghĩ vậy, rồi bỗng đứng dậy đi về phía tẩm điện.
Có lẽ hắn không nên nghĩ những điều này, không nên để nữ nhân lay động cảm xúc của mình, lại càng không nên vì nàng mà làm những chuyện ngớ ngẩn nữa.
Thường Phái theo sát phía sau Từ Mặc Hoài, thấy hắn bước chân vội vã muốn về tẩm điện, liền dò hỏi: "Bệ hạ muốn nghỉ ngơi?"
Từ Mặc Hoài khẽ gật đầu, không nói thêm điều gì.
Hai ngày qua hắn uống toàn thuốc đắng, thái y còn dặn dò chuẩn bị cho hắn ít đồ ăn thanh hỏa. Nhớ lại việc ngày Trung thu dẫn Tô Yến ra ngoài, quả thật là quá nương tay với nàng. Nếu nàng xuất hiện trước mặt lúc này, hắn e rằng sẽ không nhịn được mà chơi chết nàng.
Chưa kịp đến bên giường, Từ Mặc Hoài bỗng dừng chân trước bàn trang điểm. Chỗ kia lại có thêm một cái gương, mỗi khi Tô Yến qua đây, tóc nàng sau đó luôn rối, vậy nên hắn cho người chuẩn bị một cái gương để nàng chải tóc.
Hắn tiến đến gần, ánh mắt dừng lại trên mặt gương hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Cơn giận dữ tích tụ bấy lâu như tìm được lối thoát, cuồn cuộn trào ra.
Thường Phái còn chưa rời đi, đang nói chuyện với cung nhân thì bỗng nghe tiếng vỡ loảng xoảng từ trong tẩm điện vọng ra, theo sau là tiếng động mạnh dội vào tường. Đám cung nhân đều toát mồ hôi lạnh, không ai dám bước vào xem xét.
---
Lý Sính cũng không lo lắng cho an nguy của mình lắm, bởi phủ Thái Úy nhận được tin đòi tiền chuộc liền nhanh chóng phái người đến thương lượng. Nghe nói Lý Sính còn muốn chuộc thêm một nữ nhân, bọn họ cũng không do dự mà đồng ý ngay. Những người khác bị giam giữ thì khác - có kẻ đưa tin về nhà mà chẳng nhận được hồi âm, hoặc gia đình kì kèo mặc cả tiền chuộc với bọn sơn tặc.
Tô Yến đang ngồi trong phòng, vừa đói vừa bất an, thì bỗng có tên sơn tặc đùng đùng xông vào, lôi một gã đang ngủ say ra đè xuống đất. Chưa ai kịp phản ứng đã nghe tiếng kêu thảm thiết, tên sơn tặc chặt đứt hai ngón tay của gã rồi bỏ đi, để lại nam nhân ôm tay đẫm máu lăn lộn đau đớn.
Lý Sính cau mày bước tới, xé áo người kia băng bó vết thương và nói: "Chắc là người nhà ngươi mặc cả với bọn chúng khiến chúng nổi giận, nên mới chặt ngón tay để dọa."
Hôm trước đã có một người không chịu trả tiền chuộc đã bị bọn thổ phỉ gϊếŧ ngay trước mặt mọi người.
Tô Yến chưa bao giờ nghĩ có ngày nàng sẽ rơi vào địa ngục trần gian này.
Bọn sơn tặc tàn bạo đáng sợ, có lẽ biết họ xuất thân bất phàm nên cố tình nhân cơ hội đòi thêm tiền, mỗi bữa đều cho hai bát thịt lớn.
Sau lần đầu tiên, dù đói đến đứng không vững, không ai dám động đến thức ăn, thậm chí ngửi mùi đã buồn nôn. Chỉ có Lý Sính là vẫn ăn bình thường, chẳng quan tâm đến việc những người bị lôi đi hôm qua giờ ra sao.
Tô Yến ngồi cách xa hắn nhưng vẫn bị hắn áp sát, nàng gần như phát điên: "Ngươi nhất định phải bám theo ta làm gì?"
Lý Sính thở dài: "Ngươi sợ cái gì, ta có thể ăn thịt ngươi hay sao?"
Tô Yến lại run rẩy lùi xa.
Đến ngày thứ ba, phủ Thái Úy mang bạc đến chuộc người. Tô Yến đói đến gần như không thể di chuyển, Lý Sính vẫn còn trêu chọc: "Ngươi thấy chưa, nếu ta không ăn thì cũng như ngươi thôi."
Tô Yến không muốn đáp lời nữa, để mặc hắn nửa đỡ nửa khiêng xuống núi. Bọn sơn tặc vừa cân bạc vừa cười nói với Lý Sính: "Tiểu lang quân quả nhiên đáng giá."
Lý Sính chỉ mỉm cười không đáp. Với tính tình của tổ phụ hắn, những tên sơn tặc này chắc chẳng sống được đến ngày tiêu tiền. Vừa xuống đến chân núi, cả đoàn người đang đợi sẵn.
Thấy nhiều người như vậy, Lý Sính hơi ngạc nhiên: "Các ngươi đến đông thế này, chuyện ta bị sơn tặc bắt truyền ra, về sau ở Kinh thành còn gì mặt mũi."
Hắn nhìn thấy một cỗ xe ngựa trong đám người, gọi thử: "Tổ phụ?"
Quản gia nhíu mày, vội kéo hắn sang một bên, nghiêm giọng: "Bên trong không phải Thái Úy, lang quân đừng nói bậy."
Lý Sính ngạc nhiên: "Chỉ có một mình ta, sao ngươi lại mang hai cỗ xe? Chẳng lẽ ngươi cũng phải ngồi riêng một cỗ về phủ?"
Chưa đợi quản gia trả lời, hắn đã hiểu ra, sắc mặt trở nên kỳ lạ. Nhìn Tô Yến đang yếu ớt, hắn nói: "Chúng ta bây giờ về phủ ngay."
Hắn vừa đẩy Tô Yến lên xe của phủ Thái Úy thì Tiết Phụng bước ra ngăn lại: "Nữ nhân này ngươi không thể đem đi."
Nghe giọng Tiết Phụng, thân thể Tô Yến khẽ run, Lý Sính tất nhiên nhận ra, kéo nàng giấu sau lưng mình: "Nàng là người của ta, sao lại không thể đem đi?"
"Người của ngươi?" Tiết Phụng nhíu mày nhìn Tô Yến đang bám chặt vào Lý Sính.
Tô Yến yếu ớt đến mức hoa mắt, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ - không thể đi với Tiết Phụng, nàng nhất định sẽ chết, Từ Mặc Hoài chắc chắn sẽ hành hạ nàng đến chết.
Có lẽ là qua ba ngày cùng chung hoạn nạn, nàng dù cảm thấy Lý Sính không giống người thường, nhưng giờ đây nàng không thể không bám víu lấy hy vọng mong manh này, cầu mong hắn có thể cứu nàng một mạng.
Nàng không ngờ Từ Mặc Hoài thông thiên đến mức nhanh chóng tìm ra tung tích của nàng, lại còn phái ngay Tiết Phụng đến canh chừng.
Lý Sính đã lâu không về Kinh thành nên không biết Tiết Phụng là ai, chỉ nghĩ Tô Yến nói dối, thân phận thật của nàng hẳn không nhỏ, nếu không sao ngay cả tổ phụ hắn cũng biết và nắm rõ chuyện chuộc người.
"Đương nhiên là người của ta, không tin ngươi hỏi nàng." Lý Sính nghiêng đầu nhìn Tô Yến, hạ giọng nhắc: "Ngươi nên nghĩ cho kỹ, chỉ có ta mới cứu được ngươi."
Tô Yến cắn chặt hàm răng, miễn cưỡng gật đầu.
Lý Sính hài lòng quay lại: "Ngươi thấy đó, chính nàng cũng thừa nhận, nàng không muốn đi với ngươi..."
Chữ "đi" chưa kịp thốt ra, quản gia đã vội bịt miệng hắn lại, nhờ người kéo Lý Sính ra sau, rồi đẩy Tô Yến về phía Tiết Phụng: "Lang quân nói năng cẩn thận! Đây là nương tử nhà khác, gây họa rồi Thái Úy lại trách phạt."
Sau khi trói Lý Sính ném lên xe ngựa, quản gia liếc nhìn người phụ nữ chật vật ngồi dưới đất, rồi cúi chào về phía xe ngựa và nói với Tiết Phụng: "Lang quân không hiểu chuyện, mạo phạm rồi."
Tiết Phụng không đáp, trực tiếp nhấc bổng Tô Yến lên và ném vào xe ngựa.
Trong xe im ắng không một tiếng động. Vừa bị ném vào, Tô Yến đã thấy ngay đôi giày vân văn đen bóng.
Nàng không dám ngẩng đầu, tim đã lạnh hơn phân nửa.
"Ngươi là người của hắn?"
Tô Yến chờ hồi lâu mới nghe câu hỏi này, chưa kịp suy nghĩ đã bị bóp cổ bắt phải ngồi dậy.
Từ Mặc Hoài nhìn gương mặt tái nhợt chật vật của Tô Yến, khẽ cười nhạo: "Ta nghe nói, ngươi bị Chu Tư đá một cái suýt nữa bị sơn tặc làm nhục?"
Nụ cười trên mặt hắn không giảm, năm ngón tay siết càng chặt: "Tô Yến, ngươi thật là hèn hạ, chỉ vì một tên phế vật..."
Mặt Tô Yến đỏ bừng nhưng môi tái nhợt, đôi tay tuyệt vọng cố gỡ tay Từ Mặc Hoài ra.
Cuối cùng hắn cũng buông nàng ra, Tô Yến nằm thở dốc, vừa tuyệt vọng vừa căm phẫn cúi đầu, lén nhìn hắn thì thấy hắn đang lấy khăn chậm rãi lau tay vừa chạm vào người nàng.
Như bị cử chỉ ấy chọc giận, Tô Yến bỗng liều mạng nói: "Ta là vì chính mình, dù không có Chu Tư, ta vẫn sẽ bỏ đi!"
Từ Mặc Hoài động tác ngưng lại, ánh mắt như muốn hóa thành dao đâm xuyên người nàng.
"Ngươi có biết mình đang làm gì không?" Hắn vừa ngồi trong xe đã nghe được đối thoại của bọn họ. Lúc ấy hắn muốn lập tức nhảy xuống xe, tự tay gϊếŧ kẻ phản bội này.
Nhưng giờ hắn không nghĩ vậy nữa, hắn phải giữ Tô Yến lại thật kỹ. Dù xương cốt nàng cứng đến đâu, hắn cũng có thể giẫm nát. Dù nàng mọc đầy gai góc, hắn cũng sẽ nhổ sạch từng cái một.
Sớm muộn sẽ có một ngày, Tô Yến sẽ khóc lóc nhận lỗi với hắn, sẽ vẫy đuôi mừng rỡ như chó thấy chủ.