Yến Trong Lồng

Chương 25

Tô Yến tuy nhờ Bích Hà giúp đỡ, nhưng cũng làm hết sức cẩn thận. Tạm thời chỉ dám nhờ nàng hỏi thăm tình hình của Chu Tư, không dám nhắn gửi một lời nào, sợ lọt đến tai Từ Mặc Hoài, lại gây họa cho hắn.

Ngoại thất không danh không phận là thân phận thấp kém nhất, so với thϊếp hầu còn kém hơn cả một bậc. Tô Yến tuy chưa từng nói ra, nhưng trong lòng hiểu rõ. Mẹ nàng chính là hoài thai với một nam nhân dòng dõi không mấy hiển hách. Cuối cùng cha ruột nàng tự cao tự đại không chịu nhận, mặc kệ phu nhân đánh đập mẹ nàng, bức bà phải lẻ loi trốn đến Mã gia thôn một mình.

Nam nhân có xuất thân hơi có chút thể diện đã như thế, huống chi là vua một nước?

Nàng không nghĩ kết cục của mình sẽ tốt hơn mẫu thân bao nhiêu, giống như ái thϊếp của Thường Phái, ngày trước được ân sủng đủ đường, trong chớp mắt đã bị đánh chết không chút lưu tình.

Khi Tô Yến bệnh, ngoài mấy lần y sư trong cung đến, Từ Mặc Hoài không đích thân đến nữa, chỉ sai người tặng một đống đồ bổ quý giá mà nàng chưa từng thấy, chỉ nghe chủ hiệu thuốc nhắc đến.

Qua một thời gian, Tô Yến mới biết Chu Tư quả thật bị chém cả hai tay, giờ thê thảm sống trong một ngõ hẻm tồi tàn ở Trường An. Mẹ hắn khóc suốt ngày đêm, khóc đến nổi đôi mắt gần như mù lòa. Người không có tay không thể dắt ngựa, tất nhiên bị cách chức.

Chút bổng lộc ít ỏi của Chu Tư phải dùng để mua thuốc cho mẫu thân và chữa thương cho mình, hoàn cảnh bây giờ càng thêm túng quẫn.

Tô Yến chưa bao giờ nghĩ, một ngày nào đó sẽ có người vì nàng mà rơi vào cảnh ngộ như vậy.

Nhưng Từ Mặc Hoài theo dõi nàng rất chặt, chỉ cần nàng thuận miệng khen một câu hoa phượng tiên đẹp, ngày sau đã có người trong cung tặng trâm cài và váy áo hình hoa phượng tiên. Lúc này nàng cũng không dám viết thư cho Chu Tư, đành nhờ Bích Hà nhắn bằng hữu nàng ấy quan tâm giúp đỡ Chu Tư nhiều hơn.

Lão sư Từ Mặc Hoài phái đến cũng đặc biệt nghiêm khắc. Mỗi ngày ngoài đọc sách học chữ, Tô Yến còn phải học lễ nghĩa phép tắc. Tuy thường bị mắng, nhưng vẫn thoải mái hơn ở bên Từ Mặc Hoài.

Mãi đến tháng Bảy, thời tiết nóng dần dịu đi, Tô Yến ngoài vào cung vẫn không có cơ hội ra khỏi Thanh Hoàn Uyển. Không có lệnh của Từ Mặc Hoài, không ai dám tự ý quyết định. Mà hôn kỳ của Từ Mặc Hoài và Lâm Phức càng ngày càng gần, Tô Yến thường nghe người ta bàn tán về vị quý nữ Lâm gia này, nói nàng tài mạo song toàn, có khí chất ẩn dật, xứng đôi vừa lứa nhất với đương kim thánh thượng.

Tô Yến nghe người ta khen Lâm Phức đến mức như trên trời có trên mặt đất không, không khỏi thương cảm cho vị sắp làm Hoàng hậu này. Ngày sau phải thường xuyên đối mặt với người thô bạo như Từ Mặc Hoài, còn phải tranh giành trượng phu với một đống nữ nhân khác, thật không biết nói sao cho hết bi thảm.

Chẳng bao lâu sau, Từ Mặc Hoài rảnh rỗi, lại sai cung nhân đưa Tô Yến vào cung hầu hạ.

Khi nàng đến, Từ Mặc Hoài đang nằm nghiêng đọc sách. Tô Yến cứng nhắc hành lễ, hắn không thèm ngẩng mắt, chỉ vẫy vẫy tay ra hiệu nàng lại gần.

Tô Yến đã học ngoan, nàng hiểu rõ, cãi lời Từ Mặc Hoài chỉ khiến nàng chết nhanh hơn.

Từ Mặc Hoài ôm nàng vào lòng, một tay vòng quanh eo bụng nàng. Tô Yến ngượng ngùng nằm trong lòng hắn, không biết đặt tay chân ở đâu. Từ Mặc Hoài dường như coi nàng như một vật tiện tay, điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục đọc sách, chẳng để ý gì đến nàng.

Tô Yến dần dần thả lỏng, gần như quên mất người đang ôm mình, bỗng bị véo mạnh vào hông, khiến thân thể nàng lại cứng đờ.

Rồi nghe Từ Mặc Hoài chậm rãi cất tiếng: "Bọn họ không cho ngươi ăn sao? Sao nhiều ngày thế này, vẫn không thấy tăng cân?"

Tăng cân làm gì, nàng lại không thể làm thịt ăn ?

Tô Yến trong lòng chửi thầm, nhưng không dám nói ra, chỉ đáp qua loa: "Trời nóng khẩu vị không tốt, ăn không vô."

Nàng vừa nói xong, đã bị Từ Mặc Hoài xoay vai lại, tiếp đến cánh môi liền bị cạy ra.

Từ lần hôn đầu tiên, hắn như phát hiện điều gì thú vị, thường xuyên quấn lấy nàng hôn, bất kể nàng có nguyện ý hay không. Thấy nàng đỏ mặt không dám mở mắt, hắn càng không biết xấu hổ mà cười ra tiếng.

Lần này, Tô Yến chỉ nhíu mày, rồi thuận theo để mặc hắn, cuối cùng dần dần cũng bắt đầu đáp lại vụng về.

Từ Mặc Hoài hiển nhiên cảm nhận được điều đó, hôn càng sâu hơn, ôm nàng tựa vào tường, hôn đến khi Tô Yến hô hấp không nổi. Vừa lúc Tiết Phụng bên ngoài thông báo, Từ Mặc Hoài mới rời đi.

Tô Yến sau khi hắn đi, lau vết nước trên môi bằng tay áo, lòng vừa tức vừa buồn bực.

Một lúc sau, cung nhân bưng một bát chè trôi nước lạnh vào.

Tô Yến ăn được hai miếng, liền hỏi nhỏ: "Bệ hạ đưa ta trở về sao?"

Cung nhân lắc đầu, đáp: "Bệ hạ đang bàn việc với Lâm thị lang, nương tử hãy đợi đã."

—-

"Khoa cử không phải chuyện nhỏ. Trước đây Lương vương đã lợi dụng cơ hội này gây chuyện, mưu phản. Giờ lại đề cập, e rằng sẽ khiến một số người bất mãn."

"Muốn thi hành chính sách mới vốn không thể suôn sẻ. Việc khoa cử trì hoãn đã lâu, cũng đến lúc đưa vào chương trình nghị sự." Từ Mặc Hoài hiểu ý Lâm Chiếu, càng hiểu tình cảnh hiện tại của nhất tộc Lâm thị. Không sĩ tộc nào vui vẻ với việc thi hành chế độ khoa cử, Lâm thị nhất tộc đang thịnh vượng lại càng không muốn. Nhưng nếu thế gia vọng tộc tiếp tục lớn mạnh, sớm muộn sẽ như tiền triều, nhân hoàng thất suy yếu mà nắm quyền triều chính, cuối cùng phân chia thế lực, gián tiếp dẫn đến mất nước, để Hồ Lỗ thừa cơ xâm nhập.

Từ Mặc Hoài sinh ra trong chiến loạn, từng thấy thây chất thành núi, máu chảy thành sông sau chiến tranh. Dù ghét phụ thân mình, hắn cũng có dã tâm như ông.

Chỉ có nâng đỡ hàn môn mới có thể phân tán quyền lực trong tay sĩ tộc, cuối cùng thu hồi quyền lực về tay hoàng đế.

"Lâm Chiếu, ngươi thức thời hơn thúc bá ngươi, biết nên chọn thế nào."

Khi nói chuyện, ngón tay Từ Mặc Hoài hơi cong lại, từng đốt gõ nhẹ lên bàn, tạo ra âm thanh vi diệu khiến Lâm Chiếu không khỏi thêm phần căng thẳng.

"Bệ hạ cứ yên tâm, thúc phụ bọn họ cũng không phải người cổ hủ, ắt sẽ hiểu được khổ tâm của bệ hạ."

Sau khi bàn xong chính sự, Từ Mặc Hoài chợt nhớ trong điện còn một người, liền bảo với Lâm Chiếu: "Khanh lui xuống trước đi, trẫm còn việc cần làm."

Lâm Chiếu vừa định cáo từ sau khi hành lễ, chợt nhớ ra điều Từ Vãn Âm đã dặn dò. "Tâu bệ hạ, thần còn một việc."

"Cứ nói."

"Không bao lâu nữa là đến Trung thu, công chúa muốn thỉnh ý bệ hạ về việc năm nay dự định thế nào, nàng nghĩ đến việc có nên vào cung hầu hạ hay chăng..."

Từ Mặc Hoài khẽ cười nhạt: "Trẫm không muốn nghe nàng nhắc đến ngươi suốt ngày, cứ để nàng ở lại phủ công chúa, đừng vào cung quấy rầy trẫm."

Lâm Chiếu bất đắc dĩ cười cười, đáp: "Bệ hạ nói phải."

Ngay cả khi tiên đế còn tại thế, Từ Mặc Hoài cũng rất ít khi tham dự gia yến. Năm trước không ở trong cung, năm ngoái cũng chỉ một thân một mình, dù có ai muốn bầu bạn cũng đều bị hắn không kiên nhẫn đuổi đi.

Sau khi Lâm Chiếu cáo từ, Từ Mặc Hoài trở về tẩm điện, thấy Tô Yến đang gục đầu ngủ say trên án thư của mình.

Tấu chương triều thần dâng lên bị nàng kê dưới mặt, không biết có dính nước miếng hay không.

Nghĩ đến đây, hắn vội bước nhanh tới kéo nàng dậy. Tô Yến nghe tiếng động, giật mình tỉnh giấc, hai mắt còn mê mê mang mang nhận ra là hắn, lập tức từ cổ họng bật ra một tiếng thét lên ngắn ngủi, khiến bước chân Từ Mặc Hoài phải dừng lại.

Ngay sau đó nàng đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt mới dừng lại trên gương mặt đang cười lạnh của Từ Mặc Hoài.

"Bệ... bệ hạ."

Từ Mặc Hoài không kiên nhẫn nói: "Trẫm đánh ngươi hay sao?"

Tô Yến nhỏ nhẹ giải thích: "Là ta nhát gan..."

"Khi ở Mã gia thôn gan ngươi lớn lắm, dám tay không bắt rắn chuột kia mà." Từ Mặc Hoài ngữ khí chanh chua nói, bước tới mở tấu chương nàng kê dưới mặt ra xem, thấy không có dấu vết ẩm ướt sắc mặt mới dịu đi.

Tô Yến ngồi thẳng dậy, tò mò nhìn đống giấy tờ.

"Đây là tấu chương các đại thần trong triều trình lên, viết về chính sự thiên hạ, cần trẫm đích thân phê duyệt."

Nàng mới biết mình vừa chạm vào thứ quan trọng nhường nào, vội hoảng hốt nói: "Ta thật sự chưa xem gì cả, cũng chẳng động đến."

Từ Mặc Hoài cười lạnh: "Ngươi tưởng mình xem có thể hiểu được hay sao?"

Chỉ với trình độ của Tô Yến, viết chữ thông thường còn khó khăn, huống chi là đọc hiểu một đống tấu chương văn vẻ. Nếu nàng đọc được, hẳn phải khen nàng có tiến bộ.

Tô Yến tức giận liếc hắn, cúi đầu không đáp.

Từ Mặc Hoài nhìn ra sắc trời, thấy đã gần canh giờ, nói: "Để người đưa ngươi về."

Nghe không phải ngủ lại, Tô Yến thở phào, thi lễ rồi quay gót. Đi được vài bước chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn lại Từ Mặc Hoài.

Người đang quay lưng về phía cửa chính Tử Thần Điện, không rõ đang ngắm gì hay đang thẫn thờ. Tà dương nơi chân trời từ cam chuyển đỏ rực, một tầng hào quang chiếu qua cổng vào, rọi lên sau lưng người, phủ lên một vầng sáng mông lung, khiến dáng hình cũng bớt phần lạnh lẽo cứng nhắc.

Cung điện nguy nga dưới tầng ánh sáng này càng thêm tráng lệ, ngói lưu ly phản chiếu tà dương đỏ rực, tựa như bùng cháy rừng rực. Và Từ Mặc Hoài đứng giữa ngọn lửa ấy, bất động để mặc ánh lửa lan tràn khắp thân.

Cung nhân thấy Tô Yến quay lại đứng ngẩn, không nhịn được thúc giục: "Tô nương tử, sao chưa đi?"

Người đứng như pho tượng nghe vậy, quay lại nhìn nàng.

"Làm gì?"

Tô Yến thấy gương mặt người được chiếu bởi tà dương, chợt cúi đầu, giọng như không còn sức lực: "Xin hỏi bệ hạ, không biết khi nào ta mới có thể ra phủ, Thanh Hoàn Uyển quá nhỏ."

"Nhỏ?"

Từ Mặc Hoài nghe vậy cau mày. Trong thành Trường An, hỏi bất kỳ ai cũng không dám bảo Thanh Hoàn Uyển nhỏ. Nhưng nghĩ lại, người nói câu này dù sao cũng là Tô Yến. Đổi là khuê tú khác trong Trường An, dù nửa năm mới được ra cửa một lần cũng không than phiền gì. Nhưng Tô Yến khác biệt, nàng từ nhỏ quen sống nơi sơn dã đồng ruộng tập quán lỗ mãng, có thể một mình đi trấn trên hai canh giờ. Với tinh lực của nàng, e rằng đã sớm đi khắp Thanh Hoàn Uyển cả chục lượt.

Từ Mặc Hoài im lặng hồi lâu, Tô Yến nghĩ thầm chắc hắn sắp mở miệng giáo huấn mình không biết tốt xấu.

"Mười ngày nữa."

"Cái gì?" Tô Yến không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi lại.

Từ Mặc Hoài lần này không lộ vẻ chê bai, chỉ nhìn nàng, bình thản lặp lại: "Mười ngày nữa, trẫm đưa ngươi ra phủ."

Tô Yến giật mình trong lòng, suýt nữa thốt lên từ chối, ngẩng lên nhìn sắc mặt Từ Mặc Hoài.

Trong giọng người có chút ý vị như cười mà không phải cười: "Ngươi định nói gì?"

"Không có gì, tạ ơn bệ hạ." Tô Yến miễn cưỡng đáp, bên cạnh cung nhân còn hớn hở chúc mừng.

Mãi đến khi rời Tử Thần Điện, cung nhân vẫn líu lo: "Tô nương tử thật có phúc lớn, bệ hạ quả nhiên coi trọng người, lúc ấy ngàn vạn đừng nói bừa..."

"Có phúc khí gì?" Tô Yến bị nói đến bực bội.

"Mười ngày nữa chính là Trung thu, Trường An đèn hoa khắp phố, hàng năm chỉ có thượng nguyên và Trung thu mới có cảnh tượng thịnh vượng thế này, được bệ hạ đích thân bầu bạn, chẳng phải phúc khí..."

Cung nhân vẫn lải nhải điều gì đó, nhưng nàng chẳng còn nghe lọt tai một chữ.