Lục Giang Dã uốn cong người về phía sau đến mức tối đa, vẫn có thể giữ được thăng bằng, đồng thời xoay người, chân dài vung lên, đá thẳng vào cổ tay Ngô Nghị, con dao trong tay Ngô Nghị lập tức văng ra, trong chớp mắt đã được Lục Giang Dã chộp lấy, trở cổ tay, trực tiếp đâm về phía Ngô Nghị.
“Aaaa —”
Ngô Nghị kinh hoàng trợn tròn mắt, mũi dao sượt qua vành tai gã, cắm phập vào bức tường gạch phía sau.
Khoảng cách vừa đúng, không sai một ly.
Tai gã thậm chí còn cảm nhận được hơi lạnh từ lưỡi dao.
Sợ hãi, khϊếp đảm... Trong khoảnh khắc này, những cảm xúc ấy mới chậm rãi lan tỏa khắp người Ngô Nghị.
Ánh mắt gã nhìn Lục Giang Dã đầy kinh hãi và run rẩy.
“Dẫn người của mày, cút đi.”
Tiền bảo kê chưa thu được, suýt nữa còn mất mạng.
Ngô Nghị không dám nói thêm gì nữa, thậm chí không thốt nổi một chữ, cũng chẳng dám nhìn Lục Giang Dã thêm lần nào, xoay người bỏ chạy.
Những kẻ còn lại đang nằm la liệt, cũng đều bị cảnh tượng vừa rồi làm cho khϊếp sợ, không dám ho he một tiếng, đại ca đã chạy rồi, bọn chúng cũng vội vàng bò dậy, chạy tán loạn, trong đó có một tên chạy ngang qua Lâm Thất, không dám nhìn cậu lấy một cái, cúi đầu chạy vụt qua.
Ngược lại Lâm Thất lại liếc nhìn người đó.
Khi thu hồi tầm mắt, vừa hay lại đối diện với ánh nhìn của Lục Giang Dã.
Chỉ trong chốc lát, anh đã châm một điếu thuốc.
Nguyên tắc số hai của quản gia nhỏ: Hút thuốc uống rượu ở những nơi không cần thiết là thói quen xấu, ảnh hưởng đến hình ảnh bên ngoài, cần phải ngăn cản và khuyên can.
Lâm Thất và Lục Giang Dã nhìn nhau.
Vị Thái tử nhà họ Lục này, không nói gì khác, chỉ riêng ngoại hình vóc dáng đã đủ cứu vãn hình ảnh, dưới ánh sáng, đường nét gương mặt sắc sảo, sống mũi cao thẳng có hình, từng đường nét đều đẹp, kết hợp lại càng hoàn hảo, vẻ non nớt của thiếu niên trên người anh chỉ lộ ra một nửa góc, và đó chỉ là dấu vết và đặc điểm bất đắc dĩ còn sót lại do giới hạn về tuổi tác.
Thực tế thì vẻ hoang dã còn đậm hơn, ánh mắt nhìn qua mang đầy áp lực.
Có một điều hai người bạn học kia nói đúng.
Lục Giang Dã quả thật đã bị đày xuống.
Coi như một bài học, để Lục Giang Dã thu liễm tính cách.
Và vai trò của Lâm Thất, là vừa tuân theo vừa khuyên can, đi theo mà can gián, lấy thân làm gương, lời thật thì khó nghe, dẫn dắt tích cực, làm tròn vai trò “quản gia nhỏ”.
Gia quy nhà họ Lục nghiêm ngặt, thậm chí là cổ hủ cứng nhắc, có lẽ họ nghĩ đổi một người khác, ví dụ như cậu kiểu “làm người khiêm tốn, làm việc yên lặng” này, sẽ có thể mài mòn bớt tính cách hung hăng của Lục Giang Dã? Dù sao từ nhỏ cậu đã học khác lớp khác trường với Lâm Nhiễm, số lần gặp vị Thái tử này đếm trên đầu ngón tay, tính ra, cũng chỉ là một người lạ quen thuộc.
Như vậy, khi cậu đột nhiên đi theo bên cạnh Lục Giang Dã, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực, thận trọng cẩn thận hơn chứ?
Để nắm bắt cơ hội này, cố gắng thể hiện thật tốt.
Nghe theo chỉ thị, nghiêm túc thực hiện các tiêu chuẩn của quản gia nhỏ.
Không thể trông mong Lục Giang Dã có chừng mực với cậu – một người lạ quen thuộc này.
Và nếu có thể khiến Lục Giang Dã thực sự thay đổi, thậm chí còn có thể đè bẹp Lâm Nhiễm để nhận được nhiều “phần thưởng” và “coi trọng” hơn cũng nên.
Nhưng... đây không phải điều Lâm Thất muốn.
Chìa khóa căn hộ hai phòng ngủ đó đang nằm trong túi Lâm Thất, khi nhận được chìa khóa, hành lý của Lâm Thất đã được chuyển vào từ lâu, chỉ thông báo cho cậu một tiếng.
Giống như bây giờ vậy, ban đầu cậu định ở lại lớp làm xong hai bộ đề thi, nhưng nhận được thông báo, vì phải đón Lục Giang Dã, chỉ có thể làm xong một bộ đề.
Vì vậy khi Lục Giang Dã đi tới, trên mặt Lâm Thất đột nhiên nở một nụ cười nịnh nọt rõ ràng.
“Thiếu gia, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói với gia đình.”
Giây tiếp theo, thấy Lục Giang Dã nhíu mày thật chặt.