Thích Bạn Cùng Bàn Nói: Cậu Đè Lên Tóc Mình Rồi Đấy!

Chương 30: Tôi chỉ cần hơi ra tay một chút, đã biết giới hạn trong việc tán gái.

Cố Ngôn vừa rời khỏi lớp học, lững thững bước về phía quán net, nhưng đột nhiên bị tiếng cười ầm ĩ phía sau khiến cậu quay đầu lại.

Những người bạn cũ, bao gồm cả Vương Đa Phúc và Thiết Thiết, đang đuổi theo, giơ tay chỉ trỏ, vừa cười vừa nói về những chuyện ngớ ngẩn.

“Mọi người chỉ là học sinh trung học thôi mà! Thấy gái là đã đỏ mặt, còn nói chuyện thì chỉ biết ấp a ấp úng,”

Vương Đa Phúc nói trong tiếng cười khanh khách.

“Thế mà cậu đã bắt đầu trò nuôi dưỡng rồi sao?” Thiết Thiết thêm vào, ánh mắt đùa cợt.

Cố Ngôn lắc đầu, không biết phải đáp lại họ thế nào.

“Cùng là học sinh trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, sao Ngôn ca lại xuất sắc như vậy?” một người khác thốt lên.

“Đừng tự phụ quá! Trình độ của chúng ta chỉ là chín lỗ thủng thôi!”

Vương Đa Phúc trêu chọc, khiến mọi người lại cười ầm lên.

Cố Ngôn chỉ mỉm cười, thầm nghĩ rằng mình không thực sự xuất sắc, chỉ là không giống họ thôi.

Nhưng những tiếng cười vui vẻ đột nhiên ngừng lại khi cậu không đi quán net cùng họ.

Cố Ngôn nhận ra họ không còn hứng thú, và như thường lệ, mỗi người lại tự tìm đường về nhà.

Trên đường đi, Bối Bối bất ngờ chia sẻ một câu chuyện: “Tối qua, tôi đã hỏi quạt điện xem tôi có đẹp trai không.”

Cậu ta che mặt, giả vờ buồn cười. “Quạt điện đã lắc đầu suốt đêm, a~”

Cố Ngôn không thể không bật cười, nhưng rồi lại suy nghĩ về những chuyện vui buồn trong cuộc sống.

Bối Bối tiếp tục nói về lần đi sở thú, khi có một cô chú đã nhét chuối vào tay cậu, và tất cả lại cười.

Trong khi họ hồn nhiên trò chuyện, Cố Ngôn chợt cảm thấy có điều gì đó thiếu sót trong cuộc sống của mình.

Khoảng bảy giờ tối, cậu quay trở lại trường, nơi mà cậu chưa từng mấy khi lui tới.

Khi đi ngang qua căng tin, cậu thấy bóng dáng quen thuộc của Vi Vi.

Nhìn thấy cô, cậu cảm thấy một sự ấm áp lạ thường trong lòng.

Vi Vi đang chăm chỉ làm việc, tay cầm bàn chải rửa khay, khuôn mặt đẫm mồ hôi nhưng vẫn rạng rỡ.

Cố Ngôn nhớ lại những kỷ niệm hồi trung học, những lần ăn uống ở căng tin mà mình chưa từng yêu thích.

Vi Vi làm việc một cách miệt mài, không hề than phiền.

Trong cái không gian bẩn thỉu của căng tin, cậu thấy cô gái nhỏ bé ấy như một ánh sáng, lặng lẽ chịu đựng mọi khó khăn.

Cô ấy không chỉ làm việc chăm chỉ mà còn giữ nụ cười trên môi.

Cố Ngôn đứng ở một góc khuất, trái tim cậu như thắt lại khi nhìn thấy bàn tay đỏ ửng của Vi Vi vì phải ngâm trong nước lạnh.

Khi cô ấy hít mũi một cái, Cố Ngôn không thể nào không cảm thấy đau lòng.

Cậu tự hỏi, tại sao cô gái này lại phải làm tất cả những việc này? Cậu muốn tiến lên, muốn nói với cô rằng cô không cần phải chịu đựng một mình, nhưng lại chần chừ.

Cảm xúc trong lòng cứ dâng lên, như một ngọn sóng mãnh liệt.

Cuối cùng, cậu quyết định tiến tới, không phải để làm phiền mà để nói với cô rằng mọi nỗ lực của cô đều không vô ích, và cậu muốn bên cạnh cô, cùng cô vượt qua mọi thử thách.

“Vi Vi,” Cố Ngôn gọi, khiến cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn mờ ảo của căng tin. “Cậu có cần giúp gì không?”

Vi Vi mỉm cười, ánh mắt trong veo khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cố Ngôn biết, từ giờ trở đi, cậu không muốn rời xa cô ấy nữa.