Thích Bạn Cùng Bàn Nói: Cậu Đè Lên Tóc Mình Rồi Đấy!

Chương 20: Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì?

Cố Ngôn ngồi ở một góc của căng tin, ánh mắt lướt qua đám đông học sinh đang ăn uống.

Hình ảnh của Sở Vi Vi, cô gái luôn chiếm giữ tâm trí anh, hiện lên trong tâm trí.

Mặc dù tôi không thể hiện ra bên ngoài, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi luôn muốn cô biết rằng cô là điều tuyệt vời nhất đối với tôi.

Khi ánh mắt tôi dừng lại ở Vương Thư Thư, cô gái với nụ cười tươi tắn và bộ tóc dài xõa, tôi cảm thấy một chút khó chịu.

Mặc dù cô ta có nhiều người theo đuổi, nhưng đối với Cố Ngôn, việc cô ta chủ động tiếp cận chỉ khiến tôi càng xa lánh hơn.

Tôi không có ý định lãng phí thời gian quý giá của mình vào những trò chơi tình cảm vô bổ.

Khi Vương Đa Phúc, người bạn thân của anh, kêu gọi sự chú ý về Giải Hoa Hoa, trái tim Tôi chợt loạn nhịp khi nghe tiếng “chị dâu.”

Tôi biết rằng Vương Đa Phúc đang chỉ về phía Sở Vi Vi, nhưng câu nói đó khiến tôi cảm thấy như một tia sáng bất ngờ lướt qua tâm trí mình.

Trong lòng tôi, Sở Vi Vi mãi mãi là người đẹp nhất, là người mà tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì cô.

Dẫu vậy, tôi vẫn phải giữ khoảng cách.

Tôi không muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến việc học tập của cô.

Tôi thấy Vương Thư Thư cố gắng thu hút sự chú ý của mình, nhưng trong lòng chỉ có Sở Vi Vi.

Vương Thư Thư có thể quyến rũ bất cứ ai, nhưng Tôi biết rằng mình sẽ không bị cuốn theo.

“Cố Ngôn, còn nửa năm nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp, cậu có kế hoạch gì không?” Vương Thư Thư hỏi, cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.

“Không có gì đặc biệt, chỉ muốn theo đuổi một cô gái,” anh đáp, giọng nói bình thản. Tôi thấy trái tim Vương Thư Thư nhảy lên một nhịp, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi biết rõ ràng mình đang nói đến ai.

Khi cô ấy hỏi về hình mẫu lý tưởng của mình, Tôi không ngần ngại đáp, “Cô gái ấy là người đẹp nhất, tốt nhất mà tôi từng gặp trong cuộc đời. Có lẽ sau này tôi cũng sẽ không gặp ai tốt hơn cô ấy nữa.” Anh tự nhủ, trong lòng không ngừng nghĩ về Sở Vi Vi.

Cô ấy là ánh sáng trong cuộc đời tôi, và tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cô.

Những câu hỏi tiếp theo từ Vương Thư Thư chỉ càng làm anh thêm kiên định. Tôi đã sống lại một lần nữa, và lần này tôi sẽ không để Sở Vi Vi phải đối mặt với những thử thách một mình.

Dù có những khó khăn phía trước, tôi sẽ luôn bên cạnh cô, hỗ trợ và bảo vệ cô khỏi mọi sóng gió.

Khi Vương Thư Thư hỏi về khả năng gia đình Sở Vi Vi không đồng ý, tôi cảm thấy một cơn giận bất ngờ dâng trào. “Không sao, cô ấy chỉ cần yêu tôi, mọi chuyện khác tôi sẽ giải quyết.” Đó là lời hứa của tôi, và tôi sẽ thực hiện bằng mọi giá.

Khi Vương Thư Thư định nói gì đó, tôi đã đứng dậy, không muốn tiếp tục trò chuyện vô nghĩa.

Nhưng tôi không ngờ rằng Vương Đa Phúc lại kêu lên, gây ra một tình huống ngượng ngùng.

Khi tôi tiến về phía Sở Vi Vi với khay thức ăn, anh thấy Vương Thư Thư giơ tay ra đón khay. Tuy nhiên, anh đã né tránh.

“Đây là tôi cho Sở Vi Vi, cô làm gì vậy?” Lời quát của tôi không hề nhẹ nhàng, nhưng tôi không muốn để tình cảm của mình bị hiểu sai.

Tôi chỉ có thể tưởng tượng cảm giác khó chịu của Vương Thư Thư khi phải đối mặt với sự từ chối đó.

Khi tiếng gọi của Vương Đa Phúc vang lên, cả căng tin bỗng im lặng, ánh mắt đổ dồn về phía Vương Thư Thư.

Cô ấy đứng đó với bàn tay treo lơ lửng, cảm giác ngượng ngùng hiện rõ trên gương mặt.

Một phần của tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy, nhưng một phần khác trong tôi lại cười thầm, biết rằng tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng.

Khi Giải Hoa Hoa kéo Vương Thư Thư ra ngoài, tôi chỉ lạnh lùng liếc nhìn theo. Tôi không quan tâm đến những lời nói của họ.

Cuộc sống quá ngắn ngủi để bận tâm về những người không hiểu giá trị thật sự của tình yêu.

Tôi sẽ tiếp tục đi con đường của mình, cho đến khi Sở Vi Vi trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.