Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 13: Trả đũa

Biểu cảm trên mặt Tôn Lan và Hoắc Tịnh vô cùng thú vị, đúng như Vân Thanh dự đoán, bọn họ không hề muốn rời đi.

Nhưng nếu họ cứ tiếp tục ở lại đây thì chẳng khác gì đang tự tìm đến để bị Vân Thanh mắng chửi chứ!

Tôn Lan tức tới mức sắp phát điên, bà phì ra một hơi giận dữ rồi trừng mắt, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Vân Thanh hừ nhẹ một tiếng, bộ dạng nhu nhược của người nhà họ Hoắc khiến cô càng thêm khinh thường, có lẽ chính cô mới là người bị mờ mắt.

Không quan tâm đến mẹ con nhà họ Hoắc, Vân Thanh thản nhiên rời đi, nhìn bóng lưng đẹp đẽ và vô song của Vân Triết và Vân Thanh, Hoắc Tịnh giận dữ giậm chân.

"Mẹ!"

"Mẹ sẽ không bao giờ tha cho con khốn đó! Mẹ muốn nó phải quỳ xuống xin lỗi chúng ta! Con gái đừng lo lắng, Hoắc Xuyên sẽ đòi lại công bằng cho chúng ta."

Tôn Lan nhàn nhạt nói.

...

Tôn Lan và Hoắc Tịnh đã hoàn toàn phá hỏng ngày nghỉ của họ, sắc mặt Vân Triết tối sầm lại khi nghĩ đến cách hai người họ đối xử với Tiểu Thanh ở nhà họ Hoắc.

Vân Thanh che miệng cười khẽ:

"Được rồi, anh cả, mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta phải sống ở hiện tại, hãy coi những gì xảy ra trong quá khứ chỉ là bị chó cắn đi, nếu có gì, thì chẳng qua là nguy cơ mắc bệnh dại thôi."

Vân Triết thở dài, trong lòng đau đớn:

"Lúc đó em đã quá ngây thơ, quá ngốc nghếch, nhà họ Hoắc bọn họ xứng với em sao?"

Tính cách của người nhà họ Hoắc có thể thấy rõ qua nhân cách của Tôn Lan và Hứa Thanh.

Vì thế, ấn tượng của Vân Triết về Hoắc Xuyên càng trở nên sụp đổ.

Vân Thanh mỉm cười, đổi chủ đề:

"Được rồi, em không muốn nói đến chuyện này nữa,tối nay em muốn cùng ăn tối với Cố Chi, anh có muốn đi cùng không?"

Vân Triết suy nghĩ một lát, hôm nay anh cũng không có việc gì làm, Vân Thanh lại gặp phải hai kẻ xui xẻo kia, chẳng phải anh nên dành nhiều thời gian ở bên cô sao?

Vì vậy, anh gật đầu đồng ý, Vân Thanh vui vẻ reo lên "Hay quá!" rồi mỉm cười cong mắt.

Spa, làm đẹp, làm móng, cộng thêm việc mua sắm điên cuồng khiến Vân Thanh vô cùng vui sướиɠ, xua tan hết mệt mỏi những ngày qua, Vân Triết lặng lẽ ở bên cạnh cô, tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi giữa hai anh em.

Tuy nhiên, thời gian vui vẻ thường ngắn ngủi, khi hai người bước ra khỏi câu lạc bộ, họ chạm mặt Hoắc Xuyên với vẻ mặt lạnh lùng.

Tôn Lan và Hoắc Tịnh cũng đứng hai bên Hoắc Xuyên.

"Anh! Là cô ta! Cô ta chính là người đã bắt nạt mẹ và em lúc nãy đó! Anh, anh xem, hai người vừa mới ly hôn, cô ta đã mặt dày đi tìm người mới rồi, cô ta không hề yêu anh chút nào đâu! Ngay cả nhà họ Hoắc cô ta cũng không coi ra gì!"

Hoắc Thanh kéo tay Hoắc Xuyên, tùy tiện ầm ĩ.

Vân Thanh thậm chí còn không thèm nhìn hắn, cô bám chặt vào cánh tay Vân Triết, lạnh lùng rời đi, hoàn toàn coi ba người nhà họ Hoắc như không khí.

Cảm giác bị phớt lờ khiến ánh mắt Hoắc Xuyên trở nên lạnh lẽo, hắn cúi xuống, nắm chặt cánh tay Vân Thanh, thế nhưng Vân Triết đã phản ứng nhanh hơn.

"Chủ tịch Hoắc, như vậy không thích hợp lắm đâu?"

Giọng nói của Vân Triết hơi trầm đi.

"Vân Thanh, em không định giải thích gì sao?"

Hoắc Xuyên nhìn Vân Thanh, đôi mắt đen láy tràn đầy khí tức đáng sợ.

"Anh nghĩ anh là ai chứ? Mau tránh đường."

Hoắc Xuyên lạnh lùng, nhưng Vân Thanh cũng lạnh lùng không kém.

"Anh nhìn đi! Chị ta nghĩ rằng chị có thể làm bất cứ điều gì chị ta muốn chỉ cần có đàn ông bên cạnh đó!"

"Hoắc Xuyên, mau dạy dỗ cô ta một chút, để cô ta biết nhà họ Hoắc chúng ta không phải là thứ có thể coi thường!"

"Đúng vậy, chúng ta phải khiến chị ta phải quỳ xuống xin lỗi!"

..

Tôn Lan và Hoắc Thanh nói liên hồi, càng nói càng nói quá đáng.

Bàn tay của Vân Triết siết chặt, anh tức giận định lên tiếng mắng người, nhưng Vân Thanh đã kéo anh lại, đối mặt với ánh mắt hung hăng của Hoắc Tịnh, Vân Thanh đột nhiên ra tay bóp lấy cằm cô ta.

Chát!

Một cái tát mạnh giáng xuống mặt Hoắc Tịnh.

"Cái tát này là cái giá mà cô phải trả vì đã sai khiến tôi suốt những năm qua."

Khuôn mặt Hoắc Tịnh lập tức sưng lên, cô ta mở to mắt Vân Thanh như không tin nổi chuyện gì đang xảy ra.

Chát!

Một cái tát nữa giáng xuống. Lần này là bên còn lại, hai dấu tay cực kỳ cân xứng.

"Cái tát này là cái giá phải trả cho việc vừa rồi cô xúc phạm tôi."

Vân Thanh cảm thấy thoải mái hơn, hai cái tát này làm cơn giận của cô dịu đi đôi chút.

"Tiện nhân! Sao chị dám đánh tôi!"

Hoắc Tịnh vô cùng tức giận, với khuôn mặt sưng tấy, Hoắc Tịnh duỗi móng tay dài ra định túm lấy mặt Vân Thanh, nhưng Vân Thanh lại né được, cô lập tức đá vào đầu gối của Hoắc Tịnh, khiến Hoắc Tịnh đau đớn ngã xuống đất.

"Bây giờ thì, ai mới là người quỳ dưới đất cầu xin lòng thương xót đây hả?"

Vân Thanh cúi đầu nhìn Hoắc Tịnh, ánh mắt lạnh lẽo.