Lúc này mọi người cuối cùng cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của Bạch Đình, những lời nói chỉ trích và ánh mắt phán xét khiến Bạch Đình cảm thấy xấu hổ, Hoắc Xuyên chính là tia hy vọng cuối cùng của ả.
Bạch Đình dùng hết sức kéo Hoắc Xuyên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
"Xuyên, chúng ta đi thôi…"
Hoắc Xuyên vẫn không hề dao động, anh nhẹ nhàng đẩy tay Bạch Đình ra rồi lạnh lùng nói:
"Ở trong xe đợi tôi."
Sau đó, không để ý đến sự nài nỉ của Bạch Đình, Hoắc Xuyên nhanh chóng đi thẳng đến đại sảnh ở tầng hai, cửa phòng riêng bị Hoắc Xuyên đẩy ra, cảnh tượng Vân Triết thì thầm thân mật vào tai Vân Thanh đâm sâu vào tim Hoắc Xuyên.
"Chủ tịch Hoắc."
Vân Triết ngẩng đầu, mỉm cười chào hỏi:
"Anh đến đây có chuyện gì vậy? Vân Thanh đã trả lại anh 30 triệu tệ rồi, anh còn chưa thỏa mãn sao?"
Người này! Tại sao giọng nói của anh ta lại giống Vân Thanh thế? Lời nói của anh ta cũng sắc bén như vậy!
Môi của Hoắc Xuyên mím thành một đường thẳng, sắc mặt tối sầm, anh ta không để ý tới Vân Triết mà đi thẳng tới chỗ Vân Thanh, Vân Triết hơi nheo mắt lại, đứng chắn ở phía trước Vân Thanh. Các vệ sĩ xung quanh cũng chạy đến vây quanh anh ta.
Hơi thở của Hoắc Xuyên như ngừng lại. Tình hình rất căng thẳng, hắn đè nén sự bực bội trong lòng, lên tiếng hỏi Vân Triết:
"Ba mươi triệu tệ kia là từ đâu ra?"
Hắn đã cho người điều ra và phát hiện Vân Thanh không hề động đến một xu nào trong số tiền mà hắn trả cho Vân Thanh trong suốt những năm qua.
Cô thế mà lại vung tay vứt bỏ 30 triệu tệ sao? Chỉ có Vân Triết chống lưng Vân Thanh mới có thể tự tin làm như vậy.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn tối sầm lại. Hoắc Xuyên nhìn thẳng vào Vân Triết, trong mắt tràn đầy sự thù địch, Vân Triết nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ.
"Hoắc Xuyên, anh không có quyền quản tôi."
Vân Thanh cười lạnh, Hoắc Xuyên trước đây chưa từng thấy sự hờ hững như vậy trong mắt cô.
"Chúng ta đã ly hôn rồi, còn cần tôi nhắc lại lần nữa sao?"
Hoắc Xuyên không nói nên lời, hắn đã bị Vân Thanh bỏ rơi, hơn nữa, ánh mắt thân mật giữa Vân Triết và Vân Thanh liên tục nhắc nhở hắn rằng hắn mới chính là người đang quấy rối bọn họ và chính hắn cũng đang làm trò cười cho họ.
Nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi, chỉ vì sự ghen tị, Hoắc Xuyên thậm chí còn quên mất mục đích hắn đến đây là để giải thích rõ mối quan hệ giữa anh và Bạch Đình cho Vân Thanh.
Nhìn bóng lưng đầy oán hận của Hoắc Xuyên, Vân Triết trở nên trầm lặng, cảm thấy có chút chán ghét, Vân Triết quay lại, nhìn xuống cô em gái bảo bối của mình rồi hỏi:
"Em vẫn còn thích hắn ta chứ?"
"Anh à, em không mù quáng đến vậy đâu!"
Vân Thanh trợn mắt liếc nhìn Vân Triết, giả vờ giận dỗi.
"Chậc chậc chậc, em vừa mới bỏ ra 30 triệu tặng cho anh ta, vậy mà anh ta lại đối xử với em như vậy sao?"
Vân Triết cảm thấy ủy khuất thay cho em gai của mình.
Vân Thanh tức giận xoa mũi, có chút ngượng ngùng:
"Không phải đã thỏa thuận rồi sao, nếu anh cho em 30 triệu, ngày mai em sẽ đế Vân thị…, hai bên đều có lợi, hai bên đều có lợi, haha!"
..
Đại tiệc nhanh chóng trở thành trò hề, bây giờ ai cũng đang cười nhạo Hoắc gia, trên xe, Hoắc Xuyên liên tục xoa xoa thái dương, tâm trạng đang cực kỳ không tốt.
Bạch Đình cũng biết mình đã gây họa, chỉ dám trốn ở một góc, tận lực giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Đột nhiên, Trần Cường ngồi ở ghế lái phụ, sắc mặt tái nhợt, quay lại đưa máy tính bảng cho Hoắc Xuyên.
"Chủ tịch Hoắc, ngài mau xem…"
Trên màn hình là cảnh quay được thực hiện bởi máy bay không người lái, trên màn hình LED của trung tâm thương mại, siêu thị sầm uất nhất Hải Thành, cảnh quay Bạch Đình rơi xuống nước hai lần đều được dựng thành một đoạn phim ngắn.
Một trong những màn hình LED hướng về phía cửa trước của tập Hoắc thị.
Nhiều du khách đã dừng lại và giơ điện thoại lên để chụp lại cảnh tượng quý giá này, từ video có thể thấy rõ ràng Bạch Đình lần đầu tiên rơi xuống nước, còn Vân Thanh không hề động vào một sợi tóc của ả.
Quan trọng hơn là, Bạch Đình rõ ràng đã hất đổ cốc rượu trên tay Vân Thanh và là người kɧıêυ ҡɧí©ɧ Vân Thanh trước. Hoắc Xuyên không cần nghĩ cũng biết dư luận trên mạng đang bức xúc thế nào.
Bạch Đình tiến lại gần, ả cũng nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, bàn tay nhợt nhạt của ả ngay lập tức nắm lấy cổ tay Hoắc Xuyên:
"Xuyên, không phải vậy đâu. Đây...đây là ai đó cố tình chỉnh sửa…em…"
"Đủ rồi!"
Hoắc Xuyên trầm giọng, toàn thân tản ra một luồng khí tức đáng sợ.
Những lời Vân Thanh nói đều là sự thật, Hoắc Xuyên cảm thấy tim mình như ngừng đập, hắn nhìn Bạch Đình, ánh mắt lạnh lùng và vô cảm.
"Tôi sẽ đưa cô ra nước ngoài, ngay trong đêm nay. Từ giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa."