"Ân…"
Trong sơn động lại vang lên một tiếng rên nhẹ. Ở một góc, một thiếu niên mặc bộ trường bào màu trắng như ánh trăng, trên quần áo dính vài vệt máu. Thiếu niên có dáng người cùng dung mạo tuyệt mỹ, đôi mắt phượng sắc bén, môi đỏ, khuôn mặt như ngọc. Lúc này, khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng ấy lại hiện lên vẻ đau đớn, trán hắn thấm đẫm những giọt mồ hôi lạnh.
Thẩm Phong Cừ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, gương mặt giữ vững vẻ bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn thiếu niên đang ôm lấy bụng, lăn lộn trên mặt đất phủ đầy đá vụn.
Thực ra, trong lòng hắn lại rối bời hơn bao giờ hết.
Trong đầu hắn vẫn vang vọng giọng nói máy móc của hệ thống: "Yêu cầu ký chủ nhanh chóng giúp Sở Lâm Uyên giải độc."
Thẩm Phong Cừ đứng yên, nhớ lại những gì vừa xảy ra... Mọi thứ vẫn có chút không chân thực.
Bởi vì, chỉ mới một giờ trước, hắn đã xuyên vào sách.
Khi đó, hắn vừa đọc xong một quyển nam tần phản sảng văn, tức giận viết một bình luận dài ngàn chữ chỉ trích nội dung kém cỏi. Ngay sau khi bình luận được gửi đi, máy tính của hắn lóe sáng rồi tất cả xoay chuyển trước mắt. Khi mở mắt ra, hắn đã không còn ở trong phòng nữa.
Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Phong Cừ phát hiện mình đang mặc một bộ trường bào tay dài. Bên cạnh còn có một thiếu niên mặc trang phục tương tự, thiếu niên này có vẻ ngoài rất đẹp, đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng nhìn hắn: "Sư tôn?"
Hắn ngây người tại chỗ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì trong đầu bỗng vang lên giọng nói lạnh lùng của hệ thống.
"Đã kết nối thành công với ký chủ. Thân phận hiện tại của ký chủ là Thẩm Phong Cừ - sư tôn của nam chính trong quyển "Thương Cảnh Quyết". Ký chủ cần hoàn thành nhiệm vụ: Thay đổi vận mệnh của Sở Lâm Uyên mà không được ooc (out of character). Hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ có thể trở lại thế giới thực."
"Thương Cảnh Quyết"? Chẳng phải đây là cuốn sách hắn vừa đánh giá tệ sao? Thẩm Phong Cừ nhớ ra, ngoài việc có cốt truyện não tàn, trong đó còn có một nhân vật trùng tên trùng họ với hắn. Thật hiếm khi gặp trùng tên, nhưng nhân vật đó không phải là người tốt.
Quyển sách tóm tắt hành trình xưng bá của một Long Ngạo Thiên, nhưng nội dung lại vô lý đến mức khó tin.
Sở Lâm Uyên, nam chính của Thương Cảnh Quyết, có tính cách kiên định và nhẫn nhịn. Hắn có xuất thân thảm thương, mang dấu ấn Ma Quân, thiên phú kém cỏi nên việc tu luyện khó khăn gấp bội so với người thường.
Sau nhiều gian nan, hắn mới được nhận vào môn phái tu tiên. Chỉ có Thẩm Phong Cừ đồng ý thu nhận hắn làm đồ đệ, vì thế hắn vừa kính vừa cảm kích sư tôn của mình, quyết tâm khổ luyện. Nhưng khi ấn Ma Quân thức tỉnh, việc tu luyện trở nên nhanh chóng hơn thì hắn lại bị hãm hại liên tục.
Sở Lâm Uyên quá tin người, dù bị phản bội nhiều lần nhưng vẫn không rút ra bài học. Dù biết mình bị vu oan, hắn vẫn cam lòng chịu phạt, bị người khác khinh bỉ mà không oán hận. Sư tôn đối xử với hắn nghiêm khắc, hắn cũng cho rằng đó là vì muốn tốt cho mình.
Cho đến giây phút cuối cùng, khi bị chính sư tôn móc linh căn ra, hắn mới hiểu rằng người duy nhất từng thu nhận hắn cũng chỉ vì muốn có được Ma Quân Ấn. Mọi tai họa hắn gặp phải đều là do sư tôn gây ra.
Cái kết bi thảm của Sở Lâm Uyên khiến Thẩm Phong Cừ vô cùng bực bội. Hắn cho rằng tác giả quá vô lý, còn Ma Quân Ấn chẳng có tác dụng gì ngoài việc gây ra bi kịch. Đọc xong, hắn không thể không phẫn nộ mà gọi Sở Lâm Uyên là một đóa bạch liên vô dụng.
Còn về phần nhân vật cùng tên với mình, Thẩm Phong Cừ cảm thấy tên này đúng là kẻ xấu xa bậc nhất. Hắn chỉ đẹp mã, nhưng lại có trái tim đen tối, thậm chí không tha cho đồ đệ của mình. Lúc đó, hắn đã nghĩ: loại người như vậy đáng bị trừng phạt!
Thế nhưng, khi nhìn lại thiếu niên bên cạnh, Thẩm Phong Cừ bỗng thấy choáng váng. Thiếu niên ấy mặc bộ trường bào ánh trăng, đôi mắt phượng trong veo, chính khí hiện rõ trên khuôn mặt. Dáng người thanh tú, khí chất thuần khiết như đóa bạch liên nở rộ trong giông bão.
Thẩm Phong Cừ: "..."
Thịnh thế bạch liên đang ở ngay trước mắt... Và hắn đích thực đã xuyên vào thế giới của Thương Cảnh Quyết, trở thành nhân vật máu lạnh vô tình – Thương Lan đệ nhất mỹ nhân, sư tôn của Sở Lâm Uyên!
Hệ thống nói gì nhỉ? Bảo hắn cứu vớt Sở Lâm Uyên sao? Muốn hắn ngược đãi Sở Lâm Uyên, rồi sau đó đào linh căn của hắn? Chỉ có kẻ điên mới làm điều đó!
Thẩm Phong Cừ mặt không biểu cảm, trong đầu nghe hệ thống nhắc nhở: "Ký chủ chỉ cần đảm bảo không ooc, không cần làm theo cốt truyện gốc. Chỉ cần thay đổi vận mệnh của Sở Lâm Uyên là nhiệm vụ hoàn thành."
Thẩm Phong Cừ muốn bật cười. Thay đổi vận mệnh của Sở Lâm Uyên sao? Một thánh mẫu bạch liên thế này mà hắn có thể cứu sao? Chuyện đó còn khó hơn lên trời!
Khi hắn còn chưa suy nghĩ xong, cốt truyện gốc đã bắt đầu diễn ra. Trong nguyên tác, Thẩm Phong Cừ đưa Sở Lâm Uyên đi rèn luyện, và trên đường họ gặp phải ma tu.
Hệ thống nói không cần làm theo cốt truyện gốc, nên Thẩm Phong Cừ lập tức quyết định đưa Sở Lâm Uyên quay về. Nhưng chưa kịp chuẩn bị, ma tu đã ập đến.
Theo ký ức trong đầu, hắn tung vài chiêu khiến đám ma tu bị đánh bại. Trước khi bỏ chạy, chúng thả ra một loạt độc trùng.
Thân thể của Thẩm Phong Cừ miễn nhiễm với tà khí nên không bị ảnh hưởng, nhưng Sở Lâm Uyên thì không may mắn như vậy.
Thẩm Phong Cừ chú ý đến sắc mặt tái nhợt của người bên cạnh. Nghĩ thầm rằng bạch liên này thật vô dụng, tâm trạng hắn rất tệ, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Sở Lâm Uyên nắm chặt tay, không trả lời. Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, rồi hai tiếng "ong ong" vang lên, một con độc trùng từ một vị trí không thể miêu tả trên người Sở Lâm Uyên bay ra.
Thẩm Phong Cừ: "…?"