Cám ơn bạn Nam Phạm đã đề cử truyện nha ❤️❤️❤️
Mặt Khương Chước không chút biểu cảm đi vào mật thất.
Sau khi anh vào, cửa mật thất tự động đóng lại.
Một con rắn đã dọa Trình Tư Tư thành như vậy, nếu cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn mật thất này, chỉ sợ cô sẽ ngất xỉu ngay lập tức.
Bởi vì bên trong trưng bày hàng trăm lọ lớn nhỏ, bên trong mỗi lọ là xác động vật ngâm trong dung dịch formalin.
Có mắt, tai, đuôi và đủ các loại nội tạng động vật.
Trong số đó, rắn, bọ cạp, nhện chiếm nhiều nhất, hiển nhiên anh rất hứng thú với những loại độc vật kịch độc này.
Hoặc có thể nói, những loại độc vật này đại diện cho anh-một độc vật ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc hoàn mỹ!
Mà trong mật thất này ngoại trừ những xác con vật đã chết, còn có cả những con vật sống.
Tiếng xì xì của loài rắn không ngừng quanh quẩn bên tai!
Khương Chước đi ngang qua từng lọ thủy tinh, trong ánh mắt chứa đầy sự thưởng thức. Nhưng chỉ có bản thân anh biết, hôm nay anh đã giảm đi rất nhiều sự hứng thú đối với những thứ này.
Bởi vì, anh đã có con mồi khác muốn xâm chiếm và thưởng thức hơn.
Đó chính là, Trình Tư Tư!
Anh dần mất hứng xoay người, đi đến trước một chiếc hộp trong suốt được làm bằng thủy tinh, bên trong là một con rắn đang nằm giống hệt con rắn vừa xuất hiện trong phòng Trình Tư Tư, chỉ khác là một con lớn, một con nhỏ.
Anh đặt tay lên nắp hộp, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tưởng tượng bản thân đang vuốt ve thân thể Trình Tư Tư!
Nước mắt của cô, sự run rẩy của cô có thể thúc đẩy du͙© vọиɠ ẩn sâu nhất trong lòng anh.
Có lẽ chính anh cũng không nghĩ tới, anh sẽ nhất kiến chung tình với Trình Tư Tư, nghĩ đến thời điểm nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của cô, không biết từ lúc nào anh đã cảm thấy hứng thú.
Nhưng chuyện làm anh bực bội nhất, là tình cảm mà Trình Tư Tư dành cho Khương Tự.
Nghĩ đến đây sắc mặt anh tối sầm lại!
Anh với tay lấy một lọ axit trên bàn, sau đó mở hộp đựng rắn ra đổ cả lọ axit vào bên trong.
Nhìn con rắn đen đau đớn quằn quại, trong mắt anh hiện lên kɧoáı ©ảʍ hả giận.
Cho đến khi con rắn kia không còn cử động nữa, anh mới lấy một chiếc nhíp dài gắp con rắn đen ra khỏi đó, ném vào chiếc bình rỗng bên cạnh.
*
Ngày hôm sau.
Trình Tư Tư dậy rất sớm, cô vừa mở cửa phòng suýt nữa đã bị người đứng bên ngoài dọa mất hồn.
"Khương Hân, cậu cố ý đứng ở cửa dọa tớ đó hả?"
"Không phải!" Khương Hân lắc đầu: "Tớ đứng đây đợi cậu thức dậy là để xin lỗi cậu!"
Không đợi Trình Tư Tư mở miệng, Khương Hân đã ôm lấy cánh tay cô, vẻ mặt buồn rầu nói: "Thật xin lỗi, Tư Tư. Tối hôm qua tớ đang tắm nên không nghe thấy, sáng nay thấy anh tớ gọi người đến dọn dẹp bãi cỏ ở tầng dưới bắt được một con rắn, tớ mới biết chuyện gì đã xảy ra."
Trình Tư Tư lùi lại một bước, đồng thời rút tay về.
Cô hơi bĩu môi, biểu hiện sự ấm ức trong lòng: "Coi như cậu thực sự đang tắm nên không nghe thấy, nhưng tại sao cậu lại khóa cửa?"
"Khóa cửa…" Khương Hân lập tức giải thích: "Còn không phải vì tớ bị anh cả mắng sao, anh ấy trách tớ chỉ lo gọi điện thoại mà không quan tâm đến cậu, tớ không muốn nghe anh ấy lải nhải, tức quá nên đã khóa cửa."
"Nhưng anh ấy nói đã đổi phòng cho cậu, còn nói cậu đã nghỉ ngơi rồi, tớ tự biết mình có lỗi nên cũng không dám làm phiền cậu nữa nên tắm xong là đi ngủ luôn."
Cô ấy nói xong, lại dính sát lại ôm lấy Trình Tư Tư: "Tớ sai rồi, tớ không cố ý đâu, tớ biết sai rồi mà."
"Tối hôm qua cậu cũng nói như vậy!"
"Xin lỗi mà, nhất định sẽ không có lần sau nữa, cậu đừng giận nữa được không, vừa ngủ dậy đã giận thì cả ngày hôm nay sẽ không xinh đẹp đâu, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đi thực tập đấy."
"...... "
Khương Hân không ngừng năn nỉ ỉ ôi, lần nào Trình Tư Tư cũng không làm gì được chỉ có thể tha thứ cho cô ấy.